Chiến Thần Bất Bại

Chương 1808



Nó còn không linh hoạt bằng con dao quân đội năm cạnh!

 

“Kiếm Ý của ông đúng là hơn người nhưng sao ông biết được chắc chắn tôi sẽ không có sức đánh trả?”

 

Tiêu Chính Văn dửng dưng lên tiếng, anh đưa tay rút ra con dao quân đội năm cạnh.

 

Thực lực của Tiêu Chính Văn bị áp chế hoàn toàn là thật, nhưng anh vẫn còn một con át chủ bài khác mà không ai biết được!

 

Đó chính là từ trường!

 

Từ trường trong cơ thể con người sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kỳ trận pháp nào, cho dù Tiêu Chính Văn đã là một người bình thường nhưng từ trường không hề thay đổi!

 

“Nếu là người khác, có lẽ còn cần dùng đến thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, nhưng đối phó với ông thì con dao quân đội năm cạnh này là đủ rồi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, xung quanh lập tức yên lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ mồn một!

 

Không thể dùng từ cuồng vọng để hình dung được nữa, một người bình thường đối đầu với một người cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, Tiêu Chính Văn đào đâu ra tự tin đó chứ?

 

“Tiêu Chính Văn, cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm, một con dao quân đội năm cạnh là có thể đánh bại tôi sao? Ha ha ha, đây quả đúng là chuyện hài hước nhất mà tôi từng nghe đấy!”

 

Cừu Vạn Lý vuốt ve thanh kiếm, nói với vẻ nham hiểm: “Cậu có biết, phải khó khăn cỡ nào mới lĩnh ngộ được Kiếm Ý không? Cho dù cảnh giới Thiên Vương hay cảnh giới Thiên Thần, để ngộ ra Kiếm Ý thì đều cần phải có cơ duyên!”

 

“Cơ duyên là gì? Là vô số lần cố gắng không ngừng, cho dù thất bại bao nhiêu lần cũng không từ bỏ quyết tâm!”

 

“Đối diện với Kiếm Ý, tất cả đều là hư vô!”

 

Mấy lời này của cụ ta không hề sai, Tiêu Chính Văn cũng đã đọc được nội dung liên quan tới Kiếm Ý trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

 

Chỉ có người ngộ được Kiếm Ý mới được coi là thật sự bước chân vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

 

Cho dù Kiếm Cảnh có mạnh mẽ bao nhiêu, thì trước mặt Kiếm Ý cũng giống như băng tuyết gặp ánh mặt trời ban trưa, tất cả sát khí đều sẽ bị hóa giải.

 

“Nói khoác mà không biết ngượng ư? Cừu Vạn Lý, chỉ dựa vào mấy lời mà ông vừa nói cũng đủ lý do để ông phải chết rồi! Kiếm Ý thì sao? Vi phạm luật trời thì trời cao cũng sẽ không giúp ông!”

 

Khuôn mặt Tiêu Chính Văn dửng dưng như không, con dao quân đội năm cạnh quân đội trong tay lóe lên một luồng ánh sáng nhạt màu trắng rực rỡ.

 

“Hừ, nói nhiều vô ích, tôi sẽ để cậu nếm thử một chút uy lực của Kiếm Ý! Có thể chết dưới Kiếm Ý của tôi cũng coi như là vinh hạnh của cậu!”

 

Cừu Vạn Lý vừa nói vừa bước lên một bước dài, lắc mình xông về phía Tiêu Chính Văn!

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, căn bản không thể tránh khỏi sát chiêu của cụ ta!

 

“Chết đi!”

 

Cùng với tiếng rống to của Cừu Vạn Lý, mọi người chỉ thấy một luồng sáng trắng thoáng qua trước mắt, mà bóng người phóng về phía Tiêu Chính Văn lại tựa như hóa thành một thanh kiếm, đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

 

Cùng lúc đó, trong không khí cũng truyền đến từng đợt xé gió!

 

Kiếm khí hệt như sóng biển, liên miên không dứt, hết đợt này đến đợt khác, lần lượt ập vào Tiêu Chính Văn.