Chiến Thần Bất Bại

Chương 1822



Người vẫn còn chưa đến nơi đã có thể bộc lộ được sức mạnh lớn như vậy, không phải thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn thì còn có thể là ai được nữa!

 

“Hừ, thằng ranh Tiêu Chính Văn đúng là điên cuồng!”

 

Người đàn ông trung niên sải bước, đi thẳng lên đàn tế, cặp mắt sắc lạnh như diều hâu nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã vận dụng thể lực tới mức cực hạn!

 

Ngay cả con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng như nặng tới nghìn cân!

 

Lúc anh nhìn vào người đàn ông trung niên phía đối diện, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác tuyệt vọng!

 

“Nguy rồi!”

 

Tiêu Chính Văn nghiến răng ken két, hít sâu vào một hơi, dùng hết sức lực trong cơ thể mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng có thể lĩnh hội được đến bước này, thật là vượt xa so với dự tính của tôi!”

 

Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt ngược lại còn mang theo vẻ tán thưởng.

 

Chỉ là Tiêu Chính Văn nghiến răng đứng nguyên tại chỗ, lúc này, anh thậm chí còn không dám mở miệng, sợ rằng chỉ cần bản thân lên tiếng thì sẽ mất đi ngụm khí này, tới lúc đó thể lực sẽ không chống đỡ nổi!

 

“Là sư bá Hứa Hoài Viễn!”

 

Mấy đệ tử của Hoa Sơn vui mừng trông ra, thậm chí còn sung sướng hô hào.

 

Hứa Hoài Viễn?

 

Ánh mắt của Đoàn Hải Long không khỏi đổ dồn về phía người đàn ông trung niên, người này ít nhất cũng đã trăm tuổi, thế nhưng trông vẫn còn rất tráng kiệt!

 

Mặc dù xung quanh cơ thể không có hơi thở cường đại, thế nhưng lại cho người khác cảm giác ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm!

 

“Chúng tôi xin được chào đón tiền bối Hứa!”

 

Đoàn Hải Long rất nhanh trí, lập tức tiến lên trước một bước khom lưng nói với Hứa Hoài Viễn!

 

Những người khác cũng khom người hành lễ theo!

 

Ngay cả Lâm Phi Dương cũng khom lưng rất sâu với Hứa Hoài Viễn!

 

Suy cho cùng người ta cũng vừa cứu hắn một mạng, dù hắn là đệ tử số một của thủ lĩnh Thiên Sơn thì cũng phải tỏ lòng biết ơn với Hứa Hoài Viễn!

 

“Ông Hứa, cuối cùng thì ông cũng tới rồi, nếu như không phải ông tới kịp thời thì chúng tôi… chúng tôi đã chết chắc rồi!”

 

“Tên Tiêu Chính Văn này rõ ràng là một kẻ điên cuồng ác độc, muốn trừ khử hết tất cả chúng tôi cùng một lúc, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho cậu ta!”

 

Khuôn mặt Thương Nhan Bách méo mó chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi lớn tiếng nói với Hứa Hoài Viễn.

Hứa Hoài Viễn quan sát Tiêu Chính Văn, liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn tầng mây mịt mờ trên bầu trời, trầm giọng nói: “Người này quả nhiên không tầm thường!”