Chiến Thần Bất Bại

Chương 1829



Nếu trước mặt Hứa Hoài Viễn là một người khác thì có lẽ hôm nay lão sẽ giành chiến thắng, nhưng vấn đề là lão lại gặp phải Tiêu Chính Văn.

 

Trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép lại mấy thủ đoạn nhỏ này, Tiêu Chính Văn không nói là mình có thể thuộc làu làu nhưng cũng thuộc được kha khá.

 

Khi vầng sáng màu trắng đó lan rộng ra, một luồng uy lực mạnh mẽ bỗng chốc bao trùm cả đàn tế.

 

Hứa Hoài Viễn không ngờ tuyệt kỹ mình giỏi nhất lại bị Tiêu Chính Văn phá vỡ dễ dàng như vậy.

 

Càng khiến lão không ngờ đến hơn là ngay lúc Hứa Hoài Viễn còn đang sửng sốt thì một âm thanh rõ to vang lên.

 

“Cạch!”

 

Thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn bỗng vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

 

Một lưỡi kiếm trong đó còn đâm trúng vào bả vai phải của Hứa Hoài Viễn.

 

“Phụt!”

 

Hứa Hoài Viễn cảm thấy đau nhói ở bả vai, nhưng lão còn chưa kịp hoàn hồn thì một luồng sức mạnh điên cuồng ập đến chỗ lão.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn không hề sử dụng bất kỳ trận pháp nào, càng không sử dụng sức mạnh của từ trường mà là dựa hết vào sức mạnh của bản thân đánh về phía Hứa Hoài Viễn.

 

Hứa Hoài Viễn chỉ thấy một bóng người xoẹt qua trước mặt mình.

 

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ở nơi cách lão không đến ba bước.

 

“Hả?”

 

Hứa Hoài Viễn không khỏi kinh ngạc thốt lên, vừa định lùi về sau thì chỉ thấy Tiêu Chính Văn cầm con dao quân đội năm cạnh đâm mạnh về phía Hứa Hoài Viễn.

 

Mẹ kiếp!

 

Hứa Hoài Viễn không khỏi thầm mắng một tiếng.

 

Trận tông cũng có khuyết điểm của trận tông, đó là thực lực của bản thân cực kỳ yếu.

 

Nếu so sánh với cận chiến, có lẽ Thiên Vương địa cấp ba sao đều có thể đánh bại Hứa Hoài Viễn.

 

Nhưng hình thức chiến trường luôn thay đổi trong thoáng chốc, nào có thời gian cho lão nghĩ nhiều.

 

Không đợi Hứa Hoài Viễn giơ mảnh kiếm vỡ lên đỡ đòn, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đã phóng đến ngay trước mặt.

 

“Phụt!”

 

Lại một tiếng trầm đục nữa vang lên, cơ thể Hứa Hoài Viễn bay ngược ra xa.

 

Đúng thế, là bay lên không trung.

 

Một dòng máu bắn ra kéo dài từ cơ thể Hứa Hoài Viễn đến mặt đất.

 

Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh đè lên cơ thể Hứa Hoài Viễn rồi đập thẳng xuống đất.

 

“Rầm!”