Chiến Thần Bất Bại

Chương 1912



Nhưng lúc này mấy người Lữ Thiên Xung chỉ biết mình phải chạy trốn đâu kịp nhìn phía sau.

 

“Xoẹt!”

 

Chỉ trong thoáng chốc, vô số lá cây đâm xuyên qua cơ thể Lữ Thiên Xung, thậm chí cụ ta còn không kịp kêu lên mấy tiếng thảm thiết đã bị đâm thành một đống thịt nhão.

 

Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức cũng không tốt hơn là bao, ngay lúc Lữ Thiên Xung bị đâm thành đống thịt, họ cũng hóa đá ngay tức khắc.

 

Ngay sau đó biến thành một vũng máu.

 

Ôi!

 

Mọi người có mặt ở đây không khỏi xuýt xoa.

 

Nhất là Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên lập tức quỳ xuống đất, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn như sát thần.

 

Chẳng phải nói Lữ Thiên Xung cũng là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao sao?

 

Chẳng phải nói không có bất kỳ ai có thể đánh thắng được ba cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc à?

 

Nhưng bây giờ chuyện là thế nào đây?

 

Mặc dù giết được đám người Lữ Thiên Xung, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo đứng trong bãi đỗ xe.

 

“Nhìn đủ chưa? Chưa đủ thì e là những người trên tầng sẽ chết đấy”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Vừa nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía quán cafe cách bãi đậu xe không xa.

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc đi ra khỏi quán cafe, đi theo phía sau cụ ta chính là Lạc Thiên Trạch.

 

Người của Thiên Thần Tông?

 

Sở Thiên Thư không khỏi nhướng mày.

 

Không ngờ người của Thiên Thần Tông nói với cụ ta trong tay Khương Vy Nhan có phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, còn nói muốn chia sẻ với cụ ta.

 

Hóa ra là họ coi hàng chục tông môn trong dược tông như bia đỡ đạn?

 

“Tiêu Chính Văn, quả nhiên cậu rất mạnh, giết được cả ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương, thảo nào ngay cả Đoàn Hải Long cũng phải cúi đầu chịu thua trước cậu”.

 

Ông lão cười khẩy, chống cây gậy đầu rồng lắc lư đi từng bước về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này trong không khí thoang thoảng mùi kỳ lạ.

 

Mùi hương này khác với các mùi hương thông thường khiến mọi người có cảm giác nghiện khi ngửi, như thể ngay cả linh hồn cũng bị hút vào trong mùi hương đó.

 

“Không ổn, trong mùi này có độc”.

 

Lưu Sùng Hằng vội lấy khăn tay ra, đổ một cốc nước lên đó rồi đưa cho Khương Vy Nhan.

 

Nhưng những người khác không được may như Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng, ngoài Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên ra, mấy người khác cũng đều ngã xuống đất.

 

Thật ra có vài người đã bắt đầu co giật.

 

“Đây là mùi gì vậy?”

 

Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi.

 

“Mặc dù tôi không biết tên của mùi hương này nhưng chắc là một chất độc của riêng Thiên Thần Tông, người trong dược tông đều biết điều này, đồ gì càng thơm thì càng có độc”.

 

Lưu Sùng Hằng cũng lấy khăn tay bịt mũi mình lại nói.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu có biết dù là cao thủ Thiên Thần Tông thì cũng phải vuốt mặt nể mũi dược tông tôi là vì lý do gì không?”