Chiến Thần Bất Bại

Chương 1933



 Thế nhưng luồng thiên uy này lại chần chừ mãi không giáng xuống, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy hơi bất ngờ, lẽ nào là trận pháp của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều đã phát huy tác dụng?

 

Có điều, lúc Tiêu Chính Văn đang hoài nghi, chỉ thấy luồng điện lưu thô dày khi trước dần dần hấp thụ vô số tia điện lưu xung quanh, kích cỡ lại tăng thêm mấy chục lần!

 

“Ngang!”

 

Rồng thở?

 

Mặc dù loài động vật như rồng sớm đã không còn xuất hiện nữa, thế nhưng loại uy thế liếc nhìn chúng sinh, loại cảm giác áp chế huyết mạch đối với vạn vật này khiến cho hai đầu gối của Tiêu Chính Văn không khỏi hơi cong lại.

 

Đây là cảm giác quy phục dấy lên từ tận trong đáy lòng.

 

Sau khi tiếng thở của rồng vang lên, chỉ thấy một con rồng cực lớn màu bạc há miệng rất lớn bay vút xuống từ trên khoảng không cách mặt đất mấy chục nghìn mét, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Trong nháy mắt, đá vụn khắp xung quanh đều bị cuồng phong cuốn lên trên khoảng không.

 

Mà Tiêu Chính Văn đang đứng phía dưới chỉ cảm thấy da thịt của mình đều sắp bị cuồng phong xé toạc ra đến nơi, mỗi một tấc da đều đang truyền tới đại não của anh cảm giác đau đớn cùng cực.

 

Ở trước thực lực và thiên uy tuyệt đối, bất kỳ loại trận pháp nào cũng chỉ là vô dụng.

 

Ngay cả hai con cá âm dương trên bầu trời vẫn luôn bảo vệ cho Tiêu Chính Văn cũng lập tức hoá thành hai luồng khí bình thường, bị cuồng phong thổi dạt đi mất!

 

“Ầm!”

 

Thậm chí không đợi Tiêu Chính Văn kịp hoàn hồn trở lại, trên mặt đất đã xuất hiện một quầng sáng cực cao, không chỉ là gò đất Côn Luân mà ngay cả khoảng sân nhỏ nơi mấy người Giang Vạn Long đang ở cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của mặt đất!

 

Lúc này, ngay cả vệ tinh bên trong quỹ đạo không gian cũng bắt được vị trí của gò đất Côn Luân, một màn ánh sáng vô cùng chói mắt đột nhiên loé lên!

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Giang Vạn Long nhìn về phía gò đất Côn Luân, gào lên thất thanh.

 

Đồng thời, hai hàng nước mắt cũng đua nhau rơi xuống.

 

Tần Hán Quốc ngồi thụp xuống đất, đờ đẫn nhìn về phía đỉnh núi, nơi có những ánh hào quang màu trắng bạc rất lâu vẫn chưa tản đi.

 

Ở trong Thiên Tử Các tại Long Kinh xa xôi, bàn tay đang phê duyệt tấu chương của Thiên Tử đột nhiên run lên, mấy giọt mực đen rơi thẳng xuống trang giấy.

 

“Tiêu Chính Văn?”

 

Thiên Tử vô thức buông bỏ giấy bút trong tay xuống, quay đầu nói với Tần Vũ: “Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không, tại sao… trong lòng bản quân lại đột nhiên hoảng loạn tới thế?”

 

Tần Vũ vội vàng mở điện thoại gửi vài tin nhắn cho mấy người quản lý công việc nội bộ của Hắc Băng Đài.

 

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Tần Vũ đã nhận được một đoạn video mà vệ tinh quay lại được.

Rõ ràng đoạn video này đã được phóng đại mấy trăm lần.