Chiến Thần Bất Bại

Chương 1940



“Trước khi lên đường, vua Bắc Lương nói để bọn tôi chuyển lời đến Thiên Tử, nếu chuyến đi này cậu ấy không thể quay về thì bọn tôi sẽ đến thỉnh tội với Thiên Tử thay cậu ấy, sau này không thể phục vụ cho Hoa Quốc, xin Thiên Tử hãy bảo trọng”.

 

Giang Vạn Long nói đến đây bèn rơi nước mắt, vài giọt nhỏ tí tách lên nền gạch vàng.

 

Nghe thế Thiên Tử cũng bật khóc.

 

Đồng thời Thiên Tử cũng nhìn mọi người trong điện nói: “Các vị, mọi người mở miệng ra là nói người thân Tiêu Chính Văn không xứng được phong chức”.

 

“Vậy tôi muốn hỏi ông Lư – Lư Tự Dũng, làm thế nào mà ông được thăng chức lên làm người đứng đầu Hộ Bộ thế?”

 

Người Thiên Tử hỏi chính là quan chức già lên tiếng chất vấn lúc nãy.

 

“Kế thừa chức vụ của bố tôi, cả đời phục vụ cho đất nước”.

 

Ông lão kiêu ngạo nói.

 

Dù sao thì nhà họ Lư trước giờ luôn khiêm tốn, mấy đời đều chăm chỉ làm việc cống hiến cho Hộ Bộ, đã nắm giữ được chức vụ quan trọng trong Hộ Bộ.

 

“Tốt lắm! Tôi nghĩ trong các vị đã có tám mươi phần trăm người đều nằm trong trường hợp như thế này nhỉ?”

 

Thiên Tử đứng lên vừa đi qua đi lại vừa nói: “Không biết lúc qua đời, tổ tiên của các vị giao lại vài chuyện trong nhà hay là chuyện của quốc gia nhiều hơn nhỉ?”

 

“Tôi nghĩ chắc là căn dặn tài sản trong nhà, chức vụ quan chức gì đó sẽ do ai đảm nhận, chắc không sai chứ?”

 

Nói xong, Thiên Tử đảo mắt nhìn những gương mặt bên dưới.

 

Tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu xuống.

 

“Tôi muốn biết Tiêu Chính Văn cống hiến cho đất nước cả một đời, đến lúc chết vẫn còn nhớ đến đất nước, tại sao người thân của cậu ấy không thể được phong chức?”

 

“Chỗ tôi có một tập báo cáo mật của Hắc Băng Đài, mọi người có thể truyền tay nhau mà đọc”.

 

Dứt lời, Thiên Tử vung tay ném một phong thư xuống bậc thềm.

 

Sau khi mở ra mọi người mới thấy bên trong là báo cáo tài chính của Tiêu Chính Văn.

 

Công ty của Khương Vy Nhan vốn dĩ là nhà họ Khương cho Khương Vy Nhan nên không liên quan gì đến Tiêu Chính Văn.

 

Tài khoản cá nhân của anh chỉ có chưa đến mười nghìn tệ, tất cả số tiền này bao gồm cả tiền thưởng của nhà nước đều phân phát hết cho quân Phá Long.

 

“Mọi người đã nhìn thấy chưa? Tôi muốn phong chức cho người thân Tiêu Chính Văn là có nguyên nhân cả. Nếu các vị không đồng ý thì cũng được thôi, từ nay về sau các ông, các ông nữa”.

 

“Ai cũng phải kê khai hết tài sản của mình ra, người nào có nhiều tiền hơn vua Bắc Lương một đồng thì tịch thu hết tài sản, diệt hết gia tộc, san bằng mộ của tổ tiên”.

 

Giọng Thiên Tử bỗng cao lên hệt như chuông lớn vang vọng trong cả đại điện.

 

“Thiên Tử, chuyện này… chuyện này có phải không thỏa đáng không?”

 

Lúc này không chỉ những quan chức già phản đối việc sắc phong không còn phản đối nữa mà các quan chức đều quỳ xuống đất khóc lóc.