Chiến Thần Bất Bại

Chương 1971



Dù Tiêu Chính Văn chỉ có một mình nhưng chiến tích ở núi Thương Lĩnh đã khiến mọi người không thể theo kịp!

 

Đối phó với người như vậy, phải dùng hết sức, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội nghỉ ngơi!

 

“Cánh tay của Đại trưởng lão là do ai đánh gãy?”

 

Tiêu Chính Văn vốn dĩ không thèm quan tâm đến Đoàn Hải Long, mà anh chú ý đến cánh tay của Đại trưởng lão, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng lướt qua khuôn mặt mọi người.

 

“Là tôi!”

 

Trương Hách Tuyên chỉ bị thương nhẹ, lúc này, ông ta nhìn thấy mọi người đều chuẩn bị chống lại Tiêu Chính Văn nên bỗng chốc trở nên dũng cảm hơn.

 

Có điều, Trương Hách Tuyên chưa kịp định thần, đã thấy Tiêu Chính Văn đưa một tay ra rồi nắm lại ở giữa không trung!

 

“Vút!”

 

Một sức lực mạnh mẽ vô hình đẩy thẳng Trương Hách Tuyên ra.

 

Trương Hách Tuyên cố hết sức khống chế cơ thể mình, nhưng vẫn không tự chủ được mà bay về phía Tiêu Chính Văn.

 

Mẹ kiếp

 

Trương Hách Tuyên sợ đến mức rợn tóc gáy, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt!

 

Nhìn thấy cơ thể mình cách Tiêu Chính Văn càng lúc càng gần, Trương Hách Tuyên suýt chút nữa đã tè ra quần.

 

“Cứu tôi!”

 

Trương Hách Tuyên vừa mới kêu lên đã bị Tiêu Chính Văn bóp chặt cổ.

 

“Ư! Ư…!”

 

Ông ta còn muốn gào thét, nhưng cổ họng hoàn toàn không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

 

“Là ông chặt đứt tay của Đại trưởng lão à? Tốt lắm, thế thì tôi chặt hai cánh tay của ông!”

 

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa nắm lấy tay Trương Hách Tuyên, bất ngờ dồn sức xuống dưới, rắc rắc!

 

Hai chân của Trương Hách Tuyên đồng thời bị đánh gãy, lún vào mặt đất, thậm chí ông ta chưa kịp kêu la thảm thiết, chỉ thấy một sức lực vô hình đột nhiên đè nặng lên hai vai.

 

“Răng rắc! Răng rắc!”

 

Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên, hai tay Trương Hách Tuyên đồng thời bị đánh gãy!

 

“A a a!”

 

Một cảm giác đau nhức bứt rứt, từ hai chân rồi đến cánh tay truyền tới trong nháy mắt, đau đến mức Trương Hách Tuyên gào thét thê thảm hệt như lợn bị chọc tiết!

 

“Cứu… Cứu… Cứu tôi!”

 

Trương Hách Tuyên quỳ dưới đất, lớn tiếng kêu rên.

 

Nhưng hoàn toàn không có ai dám đến gần ông ta.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khác thường.