Chiến Thần Bất Bại

Chương 2017



Tất nhiên ý của ông ta là muốn nói Tiêu Chính Văn đừng truy cứu chuyện này nữa, dù sao người vẫn chưa chết.

 

“Tôi đang hỏi anh, nghe thấy không?”

 

Tiêu Chính Văn mặc kệ Andre mà quay đầu lại nhìn Long Thất.

 

Long Thất hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên chỉ vào Omar đang đứng đằng sau Andre.

 

“Cậu Tiêu, tôi…”

 

Andre nói.

 

“Bốp!

 

Tiêu Chính Văn vung tay tát Andre một cái, lạnh lùng nói: “Không giết ông đã là khoan dung độ lượng lắm rồi, nếu còn nói thêm một chữ nữa thì ông cũng phải chết”.

 

Andre nuốt nước bọt lập tức ngậm miệng lại, lùi sang một bên.

 

“Đánh chết hắn cho tôi”.

 

“Tiêu Chính Văn chỉ vào Omar.

 

“Vâng!”

 

Long Thất bước nhanh đến giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Omar.

 

“Bụp! Bụp! Bụp!”

 

Ba cú liên tiếp đấm vào da thịt.

 

Omar bị đánh chảy máu mũi và miệng, nổ đom đóm mắt.

 

“Mày dám?”

 

Omar nghiến răng nghiến lợi, dứt lời bèn giơ nắm đấm lên.

 

Trước đó bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức không còn sức đánh trả, Omar không dám nói một tiếng, dù sao ngay cả thầy của hắn cũng bị Tiêu Chính Văn đánh sống dở chết dở.

 

Nhưng Long Thất là cái thá gì?

 

Chỉ là một con kiến giơ tay lên là có thể bị nghiền nát mà cũng dám đánh hắn?

 

“Anh đang gãi ngứa cho hắn đấy à?”

 

Không đợi cú đấm của Omar đấm vào người Long Thất, lòng bàn tay Tiêu Chính Văn đã đánh tới.

 

“Bốp!”

 

Một cú tát mạnh vung lên khiến đầu Omar lệch hẳn sang một bên, sau đó bay xuyên qua boong tàu như một viên đạn pháo.

 

“Lăn lên đây cho tôi, quỳ xuống!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát, vừa giơ tay lên Omar lại như một viên đạn pháo bay từ trong khoang tàu lên đến boong tàu.

 

“Rắc!”

 

Đầu gối Omar vừa chạm xuống đất đã bị một lực cực lớn đánh lên, khuỵu gối quỳ trên boong tàu.

 

“Trong vòng một phút, đánh chết hắn cho tôi”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Vâng!”

 

Long Thất xoay người nhặt thanh kiếm của vua Solomon bên cạnh rồi rút ra cầm trong tay, sau đó đâm chuẩn xác vào người Omar.