Chiến Thần Bất Bại

Chương 2097



 “Đuổi học? Dựa vào đâu mà đuổi người ta? Vừa mới khai giảng được hai ngày, người ta cũng chẳng làm việc xấu gì, đừng nói là ông, dù có là tôi thì cũng không có quyền đuổi học Tiêu Quân Lâm!”

 

Amos lạnh lùng lên tiếng.

 

Lời này vừa thốt ra, Lữ Thanh Dương không khỏi sững sờ.

 

Mới đầu ông ta còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng qua một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, nhìn Amos nói: “Ông Amos, tôi… tôi đại diện cho Hoa Sơn, nhất định phải đuổi học người này!”

 

Lúc này, Lữ Thanh Dương thậm chí còn không tiếc nhắc đến tên Hoa Sợ để dễ bề đạt được ý muốn của bản thân!

 

“Hoa Sơn? Ông cho rằng đây là nơi nào, Hoa Sơn muốn đuổi học ai thì phải đuổi người đó hay sao? Nơi này là học viện võ thuật, tất cả buộc phải làm theo đúng điều lệ đặt ra!”

 

Amos nghiêm nghị nói.

 

 

 

Amos vừa nói thế, mọi người đều ngơ ngác, sững sờ nhìn Lữ Thanh Dương.

 

Quan hệ thân thiết giữa Hoa Sơn và học viện võ thuật không còn là bí mật gì nữa, nhưng không ngờ ông ta đã nhắc đến Hoa Sơn mà đối phương vẫn không cho ông ta chút mặt mũi nào.

 

Mặt Lữ Thanh Dương bỗng chốc đỏ bừng đến mang tai, trước mặt mấy chục học viên, chuyện này khiến ông ta không biết giấu mặt vào đâu.

 

Quan trọng nhất là tên Tiêu Quân Lâm vừa rồi còn dám đánh cược với ông ta, dù có đuổi việc ông ta thì học viện võ thuật cũng không thể đuổi anh.

 

Đây…

 

Lữ Thanh Dương ngây người đứng đó.

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười nói: “Sao thế Lữ Thanh Dương, chẳng phải ông muốn đuổi tôi sao, không ai có thể bảo vệ được tôi mà? Nhưng hình như kết quả không giống như ông nói nhỉ”.

 

Nghe anh nói thế, Lữ Thanh Dương càng mất sạch mặt mũi, thở phì phò, nhanh chân bước đến trước mặt Amos: “Ông Amos, ông cũng thấy rồi đấy, trong mắt Tiêu Quân Lâm còn có tôi nữa sao?”

 

“Dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó trước mặt nhiều học viên như thế, bảo tôi còn đảm đương chức giáo viên này thế nào được”.

 

Lữ Thanh Dương đang bảo Amos lựa chọn, một là đuổi Tiêu Quân Lâm này, hai là đuổi ông ta.

 

Mọi người đều không dám tin nhìn Lữ Thanh Dương.

 

Không ngờ chỉ vì muốn đuổi Tiêu Quân Lâm mà ông ta thậm chí không tiếc đặt cược thân phận giáo viên của mình.

 

“Lữ Thanh Dương, ông nói thế có phải hơi bóp méo sự thật rồi không? Là do ông không tôn trọng người khác trước, tôi hỏi ông, cậu ấy đã phạm lỗi gì mà ông muốn đuổi cậu ấy”.

 

Amos không hề nể mặt Lữ Thanh Dương cãi lại.

 

“Chuyện này… chỉ với câu nói lúc nãy của cậu ta, sau này còn ai xem tôi ra gì nữa không? Lẽ nào… lẽ nào bảo tôi từ chức à?”

 

Lữ Thanh Dương đỏ mặt lớn giọng nói.

“Từ chức?”