Chiến Thần Bất Bại

Chương 2162



Tiêu Chính Văn chế giễu nhìn tất cả quý tộc Âu Lục ở bên dưới.

 

Ngay cả Andre cũng không khỏi đỏ mặt, cúi đầu xuống.

 

Đây chẳng khác nào một đứa trẻ có IQ thấp luôn xem tên thổ phỉ giết cả gia đình mình là bố mẹ ruột của mình, là người cứu rỗi cuộc đời mình.

 

Nếu không có Tiêu Chính Văn, có thể ngay cả cháu chắt của họ đều sẽ luôn xem kẻ địch là bố, là mẹ.

 

“Quỳ xuống!”

 

Tiêu Chính Văn quát một tiếng như sấm sét từ chín tầng mây.

 

Tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, ngay cả những đại diện của mười gia tộc lớn cũng quỳ xuống.

 

Hàng nghìn năm trở lại đây, vùng đất Âu Lục này chưa từng bị ai chinh phục.

 

Nhưng lúc này lãnh đạo cấp cao và quý tộc đại diện cho cả Âu Lục đều bị Tiêu Chính Văn giẫm đạp dưới chân.

 

Cái quỳ gối này tượng trưng cho việc cả Âu Lục đều bị một mình Tiêu Chính Văn đè ép không ngẩng đầu lên được.

 

Ở phía đằng xa, Trương Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi có cảm giác bội phục Tiêu Chính Văn.

 

Như Tiêu Chính Văn nói, người Hoa Quốc đi đến đâu cũng đều là một nhà.

 

Có thể đấu đá trong nhà, thậm chí có thể chảy máu.

 

Nhưng rời khỏi Hoa Quốc, mỗi một người Hoa Quốc đều chỉ có một linh hồn.

 

Trước đó hắn nghĩ mình có thể vượt qua Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này hắn mới nhận ra mình và Tiêu Chính Văn cách biệt cực kỳ xa.

 

Bất kể cho hắn bao nhiêu thời gian, hắn cũng không thể làm được như Tiêu Chính Văn.

 

“Haizz!”

 

Trương Lăng Phong thở dài, buông kính viễn vọng xuống, vô cùng lạc lõng đi về phía học viện võ thuật.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn lại nhìn Andre nói: “Lúc nãy ông cũng muốn ra tay sao?”

 

Andre không khỏi run lên, vội giải thích: “Cậu Tiêu, dù có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám. Sau trận chiến ở vùng biển quốc tế đó, tôi không dám có nửa phần bất kính với cậu Tiêu”.

 

“Tấm lòng này tỏ rõ như trăng sao, có trời đất chứng giám”.

 

Nói xong, Andre quỳ xuống trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

 

Đây đã không phải là lần đầu ông ta quỳ ở trước mặt Tiêu Chính Văn nữa rồi.

 

Nhưng lần này đủ để cứu Âu Lục.

 

Đúng lúc này dưới chân núi bỗng vang lên một giọng nói cực kỳ khó chịu, lớn giọng chất vấn: “Tiêu Chính Văn, cậu có biết cậu đã gây ra tai họa lớn thế nào cho Hoa Quốc không?”