Chiến Thần Bất Bại

Chương 2192



Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên quay người lại, con dao quân đội năm cạnh và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đồng thời phóng ra, lao thẳng về phía ông Hứa và ông Triệu.

 

Nhất thời, ánh sáng mờ mịt tỏa ra bốn phía, trên không trung chỉ có một màu trắng bạc.

 

Ngay cả máy quay ở xa cũng xuất hiện hiện tượng chói lóa trong thời gian ngắn.

 

Nhiệt độ cao và sóng nhiệt mạnh mẽ ngay lập tức bao phủ chiếc máy quay ở gần.

 

Thậm chí, hậu quả của cuộc đối đầu giữa ba người còn làm sập một vùng rộng lớn các ngôi nhà xung quanh.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khó chịu không kém, anh cảm thấy da thịt rách ra, máu chảy ròng ròng.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn hiên ngang, cầm thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, đứng yên một cách kiêu hãnh.

 

Điều khiến Tiêu Chính Văn lo lắng nhất là bản thân được biến hóa ra kia.

 

Dù sao thì chỉ có chính mình mới hiểu rõ bản thân nhất.

 

Lúc này, bản thân biến hóa kia thật sự đã nhắm đúng thời điểm, tấn công về phía sau Tiêu Chính Văn.

 

“Pằng!”

 

Tiêu Chính Văn không hề quay đầu lại mà phóng thanh giáo ngược về phía sau.

 

Mũi thanh giáo màu vàng kim cắt đứt thanh giáo dài của người đàn ông kia thành từng khúc.

 

“Phụt!”

 

Thanh giáo xuyên thẳng qua ngực người đàn ông phía sau, nhưng không có máu bắn ra, cũng không có tiếng kêu la thảm thiết, chỉ có một làn khói đột nhiên tản ra.

 

Tiêu Chính Văn được biến hóa ra kia cứ thế biến mất không dấu vết.

 

Ông La ở đằng xa phun ra một ngụm máu lớn.

 

Ba hình người biến hóa ra đều là một phần trong trận pháp của cụ ta, bất cứ thể biến hóa nào chết trong trận chiến sẽ gây ra tổn thất lớn cho ông La.

 

Đặc biệt là Tiêu Chính Văn được biến hóa ra, mới chính là cốt lõi của trận pháp này.

 

Khi ông La bị thương, hai thể biến hóa còn lại cũng trở nên mờ ảo, dần trở nên yếu đi.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn không dám dừng lại một khắc nào, anh lại phóng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, hai bóng người được biến hóa ra kia cũng hóa thành làn khói trắng.

 

“Phụt!”

 

Ông La cuối cùng cũng không gắng gượng nổi nữa, sau khi phun ra một ngụm máu nữa thì lập tức ngã xuống đất, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt không cam lòng.

 

Sao có thể như vậy chứ? Sao cậu ta lại có thể tự đánh bại chính mình?

 

Ông La thật sự không hiểu Tiêu Chính Văn đã làm điều đó bằng cách nào!

 

“Ông La!”

“Ông La!”