Chiến Thần Bất Bại

Chương 2204



Thế nhưng ngay cả một chữ mà ông Triệu cũng không dám nói, ôm lấy ngực run rẩy quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên.

 

“Thầy của ông vẫn khoẻ chứ?”

 

Hạo Thiên liếc mắt nhìn ông La hỏi.

 

“Đã trăm năm không gặp, vãn bối không biết!”

 

Ông La vô cùng cung kính đáp lời.

 

Hạo Thiên đột nhiên quay người nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Bí mật của Thiên Tinh Cửu Diệu ở trong tự nhiên, không niệm không cầu, không sinh không tử, cũng không mượn uy thế của sao trời! Trời đất có đạo, cái gì gọi là đạo? Ánh sáng của sao trời vốn dĩ chẳng phát sáng!”

 

Hạo Thiên điềm nhiên nói ra những lời này, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang nhắc nhở Tiêu Chính Văn.

 

Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi lay động, lĩnh ngộ của Hạo Thiên đúng là đáng nể.

 

Chỉ tám chữ không niệm không cầu, không sinh không tử đã cao hơn quá nhiều so với những người khác.

 

“Từ trường là sức hút của các vì sao, vốn dĩ đều đang tác động đến thế giới này, thuỷ triều là hiện thân của từ trường, bốn mùa chính là sự biến hoá không ngừng của từ trường, sống chết chính là diện mạo vốn có của vũ trụ!”

 

Tiêu Chính Văn lẩm bẩm.

 

“Trẻ con dễ dạy!”

 

Hạo Thiên hài lòng gật đầu, lại nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Chính Văn.

 

Đây là sự thăm dò trực tiếp nhất của Hạo Thiên, nếu như Tiêu Chính Văn thật sự có sự lĩnh hội như những gì anh đã nói thì nên hiểu ra ẩn ý của câu nói này.

 

Nếu không, Tiêu Chính Văn chỉ đang nói dối, người nói dối trước mặt cụ ta nhất định phải chết!

 

“Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở!”

 

Tiêu Chính Văn chắp tay nói với Hạo Thiên!

 

“Ý của tiền bối là cao siêu như nước ư?”

 

Lòng Tiêu Chính Văn khẽ động.

 

Nước thật sự rất mềm mại sao?

 

Đáp án là không.

 

Bất luận là núi cao hay nham thạch cũng đều không ngăn cản được thế tiến công của nước.

 

Thế nhưng nước lại chẳng sắc nhọn, thoạt nhìn thì hài hoà, tuy nhiên lại kiên cố không gì phá vỡ nổi.

 

Mà ý của những lời Hạo Thiên vừa nói ban nãy chính là lấy nước của ngũ hành, sức mạnh của nước là bất khả chiến bại!

 

“Lĩnh hội của cậu rất tốt, có hứng thú đến động Thiên Phủ của tôi chơi vài ngày không?”

 

Trong mắt của Hạo Thiên mang theo mấy phần tán thưởng.

 

Lời này vừa thốt ra, ông Triệu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạo Thiên.

 

Ngay cả suy nghĩ trong đầu Tiêu Long cũng khẽ lay động, vội vàng quay sang ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Chính Văn.

 

Hạo Thiên trước nay chưa từng mời bất cứ ai tới chỗ cụ ta.

Đây là đang rất nể mặt Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn bắt buộc phải nhận lời mời này.