Chiến Thần Bất Bại

Chương 2225



 Nếu ra tay giết nhiều người bình thường như thế thì sẽ bị đuổi ra khỏi sơn môn.

 

Nhưng!

 

Lão không nuốt nổi cơn giận này.

 

Càng nghĩ Trường Hồng Học càng cảm thấy tức giận, thanh kiếm trong tay phát ra vô vàn ánh sáng, hệt như đang nắm giữ ánh mặt trời chói lọi.

 

Trương Hồng Học cắn răng cười khẩy, sau đó vung tay lên vô vàn ánh kiếm bỗng hướng về phía đám đông bên dưới.

 

“Tiêu Chính Văn, tôi muốn xem thử cậu cứu họ thế nào! Chết hết đi cho tôi!”

 

Vừa dứt lời, Trương Hồng Học lao đến chỗ Tiêu Chính Văn cùng với vô vàn ánh kiếm.

 

 

 

Lúc này trong học viện kiếm thuật Thiên Sơn, một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi mở mắt ra, dáo dác nhìn về phía Giang Trung.

 

Hắn rất quen thuộc với khí tức đó, sao Trương Hồng Học lại đánh nhau với người ta ở trong khu thành thị náo nhiệt ở Giang Trung thế?

 

Hơn nữa sát khí lại nồng thế, hễ bị gán cho tội danh giết người vô tội thì dù có là Thiên Sơn cũng không thể bảo vệ được lão.

 

Dù sao cường giả ngoài lãnh thổ vẫn chưa quay về, hơn nữa tình hình Hoa Quốc vẫn khó bề phân biệt, sau này võ tông có thể thay đổi kết cấu của Hoa Quốc hay không vẫn chưa biết được, nhỡ ra tay đánh người chỉ khiến Thiên Sơn và bản thân lão gặp tai họa thôi.

 

Khi mở máy giám sát bên cạnh nhìn rõ người đứng trước mặt Trường Hồng Học lại Tiêu Chính Văn, hắn không khỏi thở dài.

 

Xem ra hôm nay Trương Hồng Học chết chắc rồi.

 

Khoảnh khắc Trương Hồng Học chém nhát kiếm này xuống, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ rơi tay lên, màn sáng màu vàng xuất hiện.

 

Hút hết vô số kiếm khí vào trong màn sáng đó.

 

Một đòn mà cường giả Thiên Thần dùng hết sức vung ra lại chẳng có chút gợn sóng nào hệt như trâu đất xuống biển, trong phút chốc mọi thứ đều trở nên yên bình.

 

Mọi người ở bên dưới đừng nói là chết, mà ngay cả một cọng tóc cũng chẳng bị tổn hại gì.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này Trương Hồng Học ngây người.

 

Lão biết rất rõ uy lực đòn này của mình như thế nào, sao có thể biến mất không vết tích như vậy?

 

Lúc nhìn lại màn sáng màu vàng đó, Trương Hồng Học bỗng rùng mình.

 

“Cậu… cậu cũng biết bức màn không gian ư?”

 

Trương Hồng Học tròn mắt, đây rõ ràng là một trong những tuyệt kỹ không lưu truyền ra ngoài của Hoa Sơn.

 

Trong các đệ tử Hoa Sơn, người có thể dùng bức màn không gian một cách thành thạo cũng rất ít.

 

Mà Tiêu Chính Văn chỉ nhấc tay lên, màn ngăn cách không gian đã xuất hiện hút hết vô số kiếm khí của lão vào.

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn cũng là đệ tử Hoa Sơn?

 

Nhưng trong khi Trương Hồng Học còn đang ngạc nhiên, chỉ thấy Tiêu Chính Văn lật bàn tay lần nữa, màn sáng màu vàng đó lập tức được thu về, biến thành một con rồng bay lượn bên cạnh Tiêu Chính Văn.

 

“Toang rồi! Chạy mau!”

 

Lúc này người đàn ông trẻ tuổi trong học viện kiếm thuật Thiên Sơn không khỏi hét lên một tiếng.

 

Đây là vầng sáng hóa rồng, đòn này của Tiêu Chính Văn chưa chắc có thể chém chết Trường Hồng Học, nhưng cũng đủ để khiến lão sống dở chết dở.

 

Lạc Trường Sinh là viện trưởng học viện kiếm thuật Thiên Sơn nên biết rõ không thể xem thường uy lực của trận pháp bí mật này.

 

Trương Hồng Học đỡ được sao?

 

Rõ ràng chỉ trong vài ngày mà thực lực của Tiêu Chính Văn lại lên thêm một bậc, qua trận đấu với mười một lão già Hoa Sơn, Tiêu Chính Văn càng thêm thành thạo trong việc sử dụng bức màn không gian.

Thậm chí còn thạo hơn cả các bậc lão làng ở Hoa Sơn.