Chiến Thần Bất Bại

Chương 2227



Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa xách cổ áo Trương Hồng Học lên, sau đó quăng mạnh lão về phía trước, cơ thể Trương Hồng Học ngã vào quảng trường Giang Tâm.

 

Ầm một tiếng, ngay cả nền đất được lát đá hoa cương cũng tạo ra một cái hố sâu hình người.

 

Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.

 

Mấy giấy trước Trương Hồng Học vẫn kiêu ngạo đứng đó, thậm chí còn ép người nhà họ Lãnh giao cháu dâu ra.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Cả người Trương Hồng Học đều bị đánh như một con chó.

 

Sau đó Tiêu Chính Văn giơ tay lên, năm ngón tay hơi cong lại rồi khẽ bắt lấy, cơ thể Trương Hồng Học từ trong hố bay về phía Tiêu Chính Văn.

 

Trương Hồng Học quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Ngay cả đầu gối cũng phát ra tiếng đứt gãy của xương.

 

Bố con nhà họ Lưu run lẩy bẩy, liên tục lùi vào trong đám đông.

 

Mọi người ở đó cũng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi.

 

Ai cũng nói vua Bắc Lương uy dũng đến mức nào, hôm nay họ mới tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn.

 

Ngay cả viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn cũng bị đánh không nhận ra hình người, đổi thành người khác có lẽ đã chết từ đời nào.

 

Thảo nào lúc nãy Tiêu Chính Văn tỏ ra khinh thường thân phận của Trương Hồng Học, trước mặt một người có thực lực tuyệt đối thì thân phận gì đó đều vô ích.

 

Lúc này mắt Lãnh Hàn Vũ sáng quắc nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ ngưỡng mộ trong mắt anh ta đã không thể diễn tả thành lời.

 

Cũng chỉ có người đàn ông như Tiêu Chính Văn mới có thể khiến anh ta bội phục như thế.

 

Lúc này khí thế bá đạo của Tiêu Chính Văn hệt như một Thiên Thần giáng trần.

 

“Chẳng trách các nước trên thế giới đều kính sợ vua Bắc Lương như thế, hôm nay mới được nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền”.

 

Lãnh Kế Hồng không khỏi cảm thán.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Hồng Học nói: “Võ tông thì thế nào, các danh sơn làm sao? Trời đất rộng lớn đều là đất vua, bốn bề quanh ta đều là vương thần!”

 

“Thiên Sơn các ông có thể làm loạn như thế sao? Lẽ nào Thiên Sơn các ông có thể xem pháp luật của đất nước như không à?”

 

“Cậu Tiêu, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội”.

 

Trương Hồng Học vội lên tiếng cầu xin.

 

Lão biết rõ cho dù lão có là viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn hay không thì cũng chẳng có đặc quyền gì ở chỗ Tiêu Chính Văn cả.

 

Mười một lão già Hoa Sơn thì sao chứ?

 

Cuối cùng chẳng phải để lại tám thi thể đó sao?

 

Lão vẫn còn rất trẻ, lão không muốn chết!

 

Hơn nữa bây giờ lão hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người Tiêu Chính Văn.

 

“Ông sai? Ông nghĩ một câu ông sai rồi có thể bỏ qua tất cả lỗi lầm của ông à?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.