Chiến Thần Bất Bại

Chương 2231



Lời này của anh làm chấn động cả nước, năm đại danh sơn cũng nhốn nháo một trận.

 

Cậu ta kiêu ngạo quá rồi nhỉ?

 

Đúng là có một không hai!

 

Ngay cả Tần Vũ đang xem trực tiếp tin tức cũng thầm cảm thấy bội phục.

 

Đổi lại là người khác chắc không có can đảm nói ra những lời kiên quyết thế này.

 

Dù sao đó cũng là năm đại danh sơn, ngay cả mấy vị trưởng lão võ tông cũng phải cung kính vài phần.

 

Nhưng đây cũng chính là phong cách quen thuộc của Tiêu Chính Văn.

 

Để bảo vệ Hoa Quốc, bảo vệ người dân Hoa Quốc, anh đã vào ra sinh tử biết bao nhiêu lần.

 

Đối mặt với mưa đạn, bị cao thủ các nước bao vây chém giết, Tiêu Chính Văn có bao giờ sợ hãi chưa?

 

Cơ thể Đồng Thiên Thư khẽ run, nghiến răng, cuối cùng vẫn không dám quay đầu lại.

 

Đến khi bóng lưng cụ ta đi xa, Tiêu Chính Văn mới quay đầu lại nhìn bố con nhà họ Lưu, lạnh lùng nói: “Hai người nghĩ làm chân chó cho Thiên Sơn là có thể vứt bỏ pháp luật sao?”

 

“Theo luật pháp Hoa Quốc, cưỡng ép dân lành, dùng quyền thế ép hôn trong đám cưới sẽ có tội gì?”

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Long Nguyệt bước đến nói: “Tru di cửu tộc”.

 

Nghe thấy thế, bố con nhà họ Lưu quỳ phịch xuống, vội vàng xin tha nói: “Vua Bắc Lương, chúng tôi sai rồi, đều trách con trai tôi bị ma ám, chúng ta không dám nữa. Chúng tôi không còn quan hệ với Thiên Sơn”.

 

“Bây giờ? Ông không nghĩ đã quá muộn rồi sao? Người đâu, kéo ra ngoài, hành quyết”.

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, mấy thành viên điện Thần Long ở trong đám người cùng bước đến kéo hai bố con nhà họ Lưu ra ngoài như kéo một con chó chết.

 

“Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi nói cho các vị biết, bất kể sau này tình hình Hoa Quốc thay đổi thế nào, kẻ nào dám không tuân thủ pháp luật thì kết cục sẽ giống hai người họ”.

 

Tiêu Chính Văn chỉ vào bố con nhà họ Lưu, mọi người đang ngồi trong hội trường đều thấy ớn lạnh, gật đầu lia lịa nói: “Vâng vâng, vua Bắc Lương nói chí phải, trời đất rộng bao la đều không lớn bằng pháp luật quốc gia”.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu rồi nói với Lãnh Kế Hồng: “Tiếp tục tổ chức đám cưới đi, tôi còn chút việc phải về trước”.

 

Dứt lời, anh bước đến kéo Khương Vy Nhan chậm rãi bước ra khỏi quảng trường Giang Tâm.

 

Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy cung kính nói: “Cung tiễn vua Bắc Lương”.

 

Lãnh Kế Hồng vội dẫn Lãnh Hàn Băng và Lãnh Hàn Vũ đến trước mặt Tiêu Chính Văn quỳ xuống, lạy một lạy nói: “Cậu Tiêu, nhà họ Lãnh lại mang ơn cậu, cả đời này Lãnh Kế Hồng tôi và nhà họ Lãnh không bao giờ quên”.

 

Tiêu Chính Văn nhìn Lãnh Kế Hồng, giơ tay ra đỡ ông ta đứng lên cười nói: “Sếp Lãnh, không cần phức tạp thế, bảo vệ đất nước nhân dân là trách nhiệm của chúng tôi”.

 

“Hơn nữa sau này mọi người chỉ cần tuân thủ pháp luật, tôi đảm bảo không ai có thể làm hại đến mọi người”.

 

Dứt lời, anh đỡ Lãnh Hàn Băng và Lãnh Hàn Vũ đứng lên.

 

Mọi người đều nhìn chăm chăm cảnh tượng này, không ai ngờ được vua Bắc Lương ở vị trí trên cao đó lại là người dễ gần đến vậy.

 

Nhìn bóng lưng đi xa của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, mọi người đều cảm thấy sững sờ một lúc.

 

Tiêu Chính Văn giết người cực kỳ quyết đoán, khí chất ngút trời lúc nãy bỗng chốc trở thành một người hòa nhã dễ gần thế sao?

 

Thậm chí những người có mặt ở đó đều nâng ly lên với Tiêu Chính Văn, mời anh một ly rượu từ đằng xa.

 

Thế nhưng trên đỉnh núi chính khác của Thiên Sơn, sắc mặt Lạc Trường Sinh vừa thoát được một nạn lại cực kỳ khó coi.

Học viện kiếm thuật đã bị san bằng, ngay cả viện phó cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn.