Chiến Thần Bất Bại

Chương 2261



Lúc này, sợ cũng chẳng có tác dụng gì, hắn chỉ đành nhắc đến gia tộc của mình và Mỹ Lục – cường quốc số một thế giới để uy hiếp Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn và một giọng nói đầy dứt khoát.

 

“Khiêu chiến ư? Mấy người bắt cóc người dân Hoa Quốc trên chính mảnh đất của chúng tôi, là ai cho mấy người lá gan đó?”

 

“Anh nói linh tinh! Tôi… tôi chỉ hẹn bọn họ tới trang viên chơi mà thôi! Còn không mau bảo người của anh dừng tay lại ngay cho tôi!”

 

Rost kinh sợ nhìn Long Ngao như đang nhìn một sát thần, lớn tiếng gầm lên.

 

Mặc dù thân phận của hắn phơi bày ở đó, nhưng thực lực mới là sự bảo đảm đáng tin cậy nhất!

 

Trước mắt, mấy cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương mà gia tộc điều động đến bảo vệ cho hắn đã lần lượt mất mạng, sao Rost lại không hoang mang chứ?

 

Chỉ là hắn vừa dứt lời, một chiếc gạt tàn trên mặt bàn đã đập thẳng vào đầu hắn.

 

Rost bị gạt tàn đập trúng, đầu rách toác, máu chảy lênh láng, vừa ôm lấy vết thương trên đầu vừa lớn tiếng gào lên: “Các người điên rồi à? Đám lợn Hoa Quốc, lẽ nào các người không sợ chết hả?”

 

Từ nhỏ tới lớn, có ai dám động tới hắn đâu?

 

Dù là lãnh đạo cấp cao trong quân đội Mỹ Lục, thấy hắn cũng phải nể mặt vài phần!

 

Trước đây bên phía Âu Lục có một lãnh đạo cấp cao trong quân đội chỉ nói năng lỗ mãng với hắn mà đã bị người của mười gia tộc lớn ở Âu Lục giết sạch hết cả nhà!

 

Có thể nói, chỉ cần tiết lộ bối cảnh gia tộc của hắn thì gần như có thể nghênh ngang bước đi ở bất kỳ ngõ ngách nào trên thế giới!

 

Nhưng hôm nay hắn lại bị thuộc hạ của Tiêu Chính Văn dùng gạt tàn ném cho bể đầu chảy máu?

 

“Vua Bắc Lương, mong anh suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động, người này quả thực không thể đắc tội được đâu!”

 

Dương Linh Nhi vội vàng lên tiếng ngăn cản Tiêu Chính Văn.

 

Chuyện này vốn dĩ bắt nguồn từ cô ta, cô ta không hy vọng nhìn thấy Tiêu Chính Văn vì cứu mình mà trở thành kẻ thù chung của võ tông Hoa Quốc, càng không muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn vì chuyện của cô ta mà gây nên rắc rối lớn!

 

Đúng vào lúc này, mấy người đàn ông bước nhanh vào bên trong, người dẫn đầu vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Mong vua Bắc Lương giơ cao đánh khẽ”.

 

Trong số mấy người vừa bước vào, ngoại trừ tên cầm đầu là người da trắng thì những người còn lại đều là người Hoa Quốc!

 

Chỉ thấy một ông lão người Hoa Quốc sải bước tiến lên trước, nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, tôi là người của Hằng Sơn!”

 

Sau khi biết tin Tiêu Chính Văn đích thân tìm đánh tới tận nơi, ông Chu đã liên hệ với năm đại danh sơn, lo sợ chuyện này sẽ bị làm ầm lên, ảnh hưởng đến kế hoạch liên minh của Từ Thiên Thuật!

 

Sau khi năm đại danh sơn bàn bạc mới cử mấy người này tới để khuyên ngăn Tiêu Chính Văn.

 

“Người của Hằng Sơn?”

 

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn ông lão, cũng không nói gì nhiều.

 

“Vua Bắc Lương, chuyện này không nên xé ra to, theo tôi thấy, chuyện gì cũng nên dĩ hòa vi quý”.

 

Ông lão chắp hai tay ra sau lưng, lắc đầu nói.

 

Suy cho cùng, nhiệm vụ của bọn họ là đến đưa Rost đi, còn những chuyện khác thì không liên quan tới họ!

“Ông nói cái gì? Dĩ hòa vi quý ư?”