Chiến Thần Bất Bại

Chương 263: Thế Như Chẻ Tre



Đường Thiên cưỡi ngựa cũng chẳng giỏi giang gì, hắn làm chỉ là không té khỏi ngựa. Có điều đây là chiến mã đã huấn luyện kỹ, tốc độc như gió.

Khi Tân Lập nhìn thấy Đường Thiên dẫn Hỏa Mã Nhĩ và hơn hai mươi người, cứ như vậy mà lao lên, hắn đã để ý nhưng…

Ngu ngốc!

Thiên Bảng Võ Giả thì sao nào?

Năm trăm người tinh nhuệ hắn mang đến, Võ Giả Thiên Lộ đã hơn bảy mươi. Như vậy, cường giả Thiên Bảng tới cũng chỉ có đường chết. Gã dẫn người ra, vì không chắc ba cường giả phe mình có thể thắng. Với Tân Lập trận này là bắt buộc phải thắng!

Đôi mắt nhỏ của hắn nheo lại thành đường, sát cơ lẫm liệt, vung tay quát: "Giết!"

"GIẾT!" Đám người đi theo gã hùa theo, mặt mày dữ tợn.

Thấy đối phương ngày càng gần, ánh mắt Đường Thiên trở nên hung ác, đột nhiên nhảy lên. Động tác này khiến mọi người cảm thấy rất ngoài ý muốn, vài kẻ phía trước đội ngũ, hoàn toàn không nghĩ tới Đường Thiên sẽ nhảy lên thế...

Mượn nhờ lực ngựa đang lao tới, cú nhảy này, nhanh vô cùng.

Đối phương cảm thấy Đường Thiên như một ngôi sao băng rơi trước mặt bọn họ.

Tên võ giả đứng mũi chịu sào vừa sợ vừa nâng kiếm lên. "Oanh!" Một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải truyền qua kiếm tới như bị một thú khổng lồ đụng phải, gã kêu cũng không kịp. Thân thể gã như trái banh bị đá văng đi với tốc độ kinh người, mấy tên phía sau gã cũng không trốn kịp. Bang bang, một loạt tiếng kêu thảm vang lên, miệng phun máu té khỏi ngựa.

Hỗn loạn.

Lợi dụng đội hình đối phương đang mất trật tự, đầu ngón chân nhấn một cái lướt lên, lang nha bổng lại kéo dưới đất, cày ra một cái rãnh sâu.

Chân lực phiêu đãng trong cơ thể. Nếu lúc này Đường Thiên để ý sẽ phát hiện trên lang nha bổng cũng bao phủ một hơi sương mỏng trắng, lượn lờ bất định.

Hạc Thế!

Một bước sau cùng lún sâu vào đất, thân thể hơi dừng lại, lại trong nháy mắt biến mất.

Cùng lúc đó, trên không trung vang vọng tiếng kêu trầm hùng. Hạc Thế lượn lờ quanh lang nha bổng, uy thế khiếp người.

Oong!

Hoành Tảo Thiên Quân!

Nơi lang nha bổng quét qua, chỉ cần hơi chạm phải liền như bị sét đánh, thổ huyết bay ra ngoài. Có ba người văng ra ngoài trong tiếng kêu thảm thiết.

Đường Thiên cảm thấy sảng khoái vô cùng, lực lượng cơ thể cùng chân lực dưới Hạc Thế không ngờ lại dung hợp hoàn mỹ, chiêu thức bình thường vô cùng ở trong tay hắn cũng có uy lực kinh người.

Mà lúc này, những người khác cũng phản ứng lại, vài bóng người từ trên lưng ngựa bắn lên hướng phía hắn.

Đường Thiên thở ra một hơi, đánh lang nha bổng một vòng va chạm với vài vũ khí.

Oanh!

Chân Đường Thiên trầm xuống lún vào đất.

Mấy người kia cảm thấy như đánh lên một bức tường dày, ngực tức, chân lực không thông, lòng không khỏi hoảng sợ. Sự dũng mãnh của Đường Thiên đã vượt quá tưởng tượng bọn họ.

Khi nhìn lại vị trí Đường Thiên đứng, con ngươi lại bị co rút.

Người đâu rồi? Không tốt! Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng.

Một thân ảnh như quỷ mị chợt lóe lên rồi biến mất.

Vài vòi máu tươi bắn vào không trung. Bốn gã võ giả bịt cổ họng, mắt trợn trừng, trên mặt hiện vẻ không thể tin cùng sợ hãi thật đậm.

Đường Thiên đã dùng tới Liêm Huyết Miêu Nhận.

Không trung quanh quẩn như có tiếng mèo kêu đêm, thân hình phiêu hốt như quỷ mỵ, hắn như luôn có thể đoán được công kích của đối phương. Công kích của hắn rất quỷ dị, bỗng nhiên biến mất rồi xuất hiện tại góc chết của đối thủ, nhanh vô cùng.

Mười lăm giây, hắn lại đem đội ngũ đối phương giết thông sang bên kia. Song phương đối mặt chiến đấu, nhanh vô cùng, với Đường Thiên mà nói, đây chính là chiến trường thiên nhiên. Chiến đấu như vậy, thời gian phản ứng ít đến đáng thương. Nhưng Đường Thiên có trực giác cường đại, giúp hắn sớm cảm nhận được nguy hiểm cùng ý đồ công kích của đối phương.

Đám người Hỏa Mã Nhĩ sau hắn, lúc này mỗi người đều ngẩn ngơ. Bọn họ vậy mà lại xuyên thủng đội hình đối phương. Này... việc này sao có thể?

"Giết!" Một tiếng rít gào lại đột nhiên vang bên tai họ, kéo bọn họ từ trong mộng ra. Quay đầu nhìn lại, thân ảnh kia vậy mà lại quay thân giết ngược trở lại.

"Há…!" Tiếng hít lạnh đồng loạt vang lên, trên đời này vậy mà có người hung hãn đến như vậy?

Hỏa Mã Nhĩ bị hành động của Đường Thiên kích thích chiến ý, hít sâu một hơi, ghìm ngựa quay đầu: "Giết!"

Tân Lập vừa sợ vừa giận, đợt chạm trán vừa nãy, phe mình đã tổn thất hai người. Năm trăm người này gã tuyển chọn rất kỹ. Mỗi người đều như bảo bối, đảo mắt liền chết hơn hai mươi, làm sao mà gã không đau lòng cho được? Đường Thiên biểu hiện ra thực lực cường đại, khiến gã cảm thấy hoảng sợ. Nhưng khi Đường Thiên đánh ngược lại, đây rõ ràng là khinh miệt, làm Tân Lập cảm thấy một dòng máu xông thẳng đầu.

Gã đã bao giờ bị khinh thường như thế?

Trong mắt Tân Lập hiện lên vẻ tàn nhẫn, trầm giọng quát lớn: "Dừng!"

Đội ngũ đột ngột ngừng lại, bọn họ vốn là quân tinh nhuệ, thực lực mạnh mẽ, lại sinh hoạt tại sa mạc, thuật cưỡi ngựa vô cùng thành thạo.

"Đội sau bỏ ngựa nghênh địch!"

Tân Lập trấn định hơn xa người thường, Đường Thiên lúc này cách bọn họ đã không đến mười trượng.

Đội ngũ võ giả phía sau lập tức bỏ ngựa, lao về phía Đường Thiên.

Tân Lập đã đúng vì cưỡi ngựa tuy nhanh nhưng không có tác dụng với Đường Thiên, còn biến thành lá chắn yểm hộ cho hắn. Đợt công kích vừa rồi, có vài người chết do Đường Thiên từ dưới ngựa đối phương giết lên.

Trong nháy mắt Đường Thiên đã lao vào đội ngũ bỏ ngựa.

Chân lực hắn tuy chỉ có lục giai, vốn cũng không có ưu thế gì, nhưng từ khi lĩnh ngộ Hạc Thế, uy lực võ kỹ liền tăng gấp bội.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo tạo ra hoa lửa sáng lóa, lại mang theo hơi thở tử vong.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo trên Vô Song Bảng chỉ xếp cuối, nhưng dù sao cũng là võ kỹ vô song!

Một đao mang như tuyết, sắc bén bức thẳng đến gáy Đường Thiên. Hắn giống như có mắt sau lưng, thân thể co lại, đao mang lướt sát qua lưng Đường Thiên. Đao mang lạnh lẽo làm tóc gáy hắn dựng đứng. Võ giả Thiên Lộ! Không chút nghĩ ngợi, đầu ngón chân phát lực, đột nhiên húc về phía sau.

Đối phương không ngờ được một đao như vậy mà lại thất bại, càng không nghĩ tới Đường Thiên lại dùng phương thức phản kích như vậy, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, trường đao chặn ngang trước ngực.

Choang!

Đao thuẫn tương giao, Huyết Xung Thuẫn làm chệch trường đao đi, lại tiếp tục đánh thẳng vào ngực tên võ giả Thiên Lộ.

Phanh!

Một luồng sức mạnh không thể cản đụng vào ngực gã. Vẻ mặt gã cứng lại, phốc, phun ra một ngụm máu, thân thể bay lên trời, bay xa bảy tám trượng, khi rơi xuống đất thì hơi thở cũng đã tắt.

Lần va chạm vừa rồi, Hạc Thân trong cơ thể Đường Thiên biến ảo ba lần, lực bạo phát cường hãn vô cùng.

Đường Thiên phát hiện, vũ kỹ cơ sở của mình trong hỗn chiến không ngờ thực dụng vô cùng. Qua Hạc Thế những võ kỹ này đầy tính sát thương.

Một điểm hàn mang điểm tới, trường thương như rồng.

Lại là một võ giả Thiên Lộ!

Người này xuất thủ nhằm đúng lúc lực cũ Đường Thiên vừa hết chưa kịp sinh lực mới. Nhưng gã không ngờ, Hạc Thân trong cơ thể Đường Thiên vẫn luôn biến ảo không ngừng.

Xoẹt!

Một dải hỏa hoa lửa nở ra, bắn chuẩn xác trúng mũi thương.

Đường Thiên đi chung với Lăng Húc - cao thủ sử thương - tuy hắn không luyện thương pháp, nhưng từng đối chiến cùng Lăng Húc nhiều lần lắm, hắn rất rõ làm sao để đối phó võ giả dùng thương.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo đánh lên mũi thương, trong nháy mắt chân lực cuộn trào vào thân thương. Tên võ giả dùng thương chỉ cảm giác như cầm thanh côn sắt nóng. Gã hoảng sợ, vô thức thôi động chân lực, muốn áp chế luồng chân lực kia.

Hư ảnh chợt lóe, Đường Thiên như quỷ mỵ xuất hiện trước mặt gã. Lòng gã nhảy dựng, hoảng hốt lui về sau, nhưng, ngực đau xót. Trước mắt trống rỗng. Gã đứng sững tại chỗ, một lát sau, mờ mịt cúi đầu nhìn lỗ máu ở ngực. Ý thức xa dần, thân thể ngã ra sau.

Bịch!

Xung quanh tất cả mọi người bị sự hung hãn Đường Thiên chấn nhiếp. Mới chút xíu đã giết hai võ giả Thiên Lộ, võ giả kinh khủng như thế, bọn họ bao giờ gặp qua đâu? Huống hồ, tên kia chỉ là một vị thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi? Trên mặt Đường Thiên đúng là còn mấy phần trẻ con, thế nhưng đánh nhau vô cùng thành thục. Dù ở đây có những kẻ lăn lộn vài chục năm cũng tự thấy không bằng.

Lẽ nào gia hỏa này, từ trong bụng mẹ đã chiến đấu sao? Trên đời sao lại có tên biến thái như thế?

Hai gã võ giả Thiên Lộ, đều mới đối mặt đã bị đánh chết, không có gì kích thích hơn điều này. Những võ giả Thiên Lộ khác đều sợ. Ngoại trừ hai mươi võ giả tuyệt đối trung thành với Tân Lập, năm mươi người kia là Tân Lập mời từ các bộ lạc khác. Những tên này đều là kẻ già đời, lại càng sợ chết hơn người thường. Truyện được copy tại Truyện FULL

Bây giờ, đương nhiên là để người khác làm tiêu bớt chân lực tên biến thái này mới là vương đạo!

Bọn họ chủ động tránh, khiến khí thế Đường Thiên càng cao.

Võ Giả Thiên Lộ với Đường Thiên đã không còn uy hiếp, võ giả khác càng không phải. Nơi Đường Thiên đi qua, người ngựa ngã như lúa.

Tân Lập biến sắc, lúc này gã mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp thiếu niên này. Những võ giả mời chào kia làm gì có tâm tử chiến? Bình thường thì uy mãnh vô cùng, một khi đụng chuyện khó khăn lại không ổn tí nào. Nhưng gã cũng biết, giờ không phải lúc hối hận, gã nghiêm mặt trầm giọng quát: "Thiết vệ sa kỵ! Xuống ngựa! Theo ta lên!"

Hai mươi hộ vệ quanh Tân Lập liền xuống ngựa, đi trước bảo vệ Tân Lập, không nói tiếng nào. Những võ giả khác dồn dập nhường ra một con đường. Hai mươi thiết vệ sa kỵ đều là võ giả Thiên Lộ, là lực lượng hạch tâm trong tay Tân Lập.

Đường Thiên nheo mắt lại.

Ngươi nhịn không được rồi sao?