Chiến Thần Bất Bại

Chương 296: Ngài Là Thổ Hào Tốt (2)



Đường Thiên vẫn còn dư chút tiền.

Lúc trước hắn đưa cho Tái Lôi và Binh ước chừng ba mươi ức, hai tử kim tạp, tầm 5 ức, lại thêm đám tinh thần thạch ngày thường tu luyện vân vân, tính tổng lại trong túi Đường Thiên còn thừa lại chừng 15 ức.

Bí bảo gì gì, hắn cũng không nghĩ tới nữa, 15 ức này hắn định đập tất cả vào phòng thí nghiệm huyết mạch!

Tiền thì còn có thể tìm cách kiếm lại.

Nhưng vấn đề về huyết mạch, trước đây hắn không biết thì không sao, nhưng giờ đã biết thì luôn làm hắn băn khoăn.

Nhìn Đường Thiên thoải mái móc ra 3 ức tinh tệ tiền tạp, đầu óc lão Trương như tê đi. 3 ức tinh tệ ah, thật ra đồ đạc của hắn cũng đáng cái giá này, nhưng hắn đã cất kỹ nhiều năm như vậy có vô số người chảy nước miếng, nhưng không ai mua.

Loại thổ hào có thể một hơi vung ra 3 ức tinh tệ tuyệt đối sẽ không đến cái loại tiểu điếm của hắn. Những người đến tiểu điếm của lão đều là những kẻ nghèo như lão Phí vậy.

Không đúng, lão Phí đã không còn là kẻ nghèo hèn rồi, lão phát đạt rồi!

Chỉ nghe một cái, mắt cũng không thèm chớp, đã quăng cho lão Phí ba ức tinh tệ, lại còn phóng túng nói mua càng nhiều nữa chứ, như thế thì sao lão Phí lại không quyết chí đi theo? Có câu nói cái gì ấy, nói là kẻ sĩ chết vì tri kỉ, như vậy lão Phí này chẳng phải là móc hết tim gan phèo phổi à?

Lão Trương bội phục sát đất cái thủ đoạn này của Đường Thiên, nếu lúc trước Đường Thiên mà dám phát ngôn như vậy thì ắt hẳn lão Phí sẽ cảm thấy người này chỉ biết khoác lác, không đáng tin cậy. Nhưng sau khi bỏ ra ba ức tinh tệ thì đây đúng là hảo thủ đoạn ah!

Trí tuệ bậc này, khí phách bậc này, thủ đoạn như vậy, cái gã thiếu niên đeo mặt nạ tinh tinh trong lòng lão Trương đã trở lên cao thâm vô cùng. Ngay cả cái mặt nạ tinh tinh xấu xí và cái kính mắt hoang đường kia cũng lập tức trở thành phong cách ý vị sâu xa.

Kiêu hùng ah!

Lão Trương như đang chứng kiến một vị kiêu hùng quật khởi.

Quả nhiên, lão Phí kích động đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ngay cả trên mái tóc bạc trắng trên đầu lão cũng có nhiệt khí bốc lên bừng bừng, lão kích động đến mức toàn thân phát run.

Ông trời có mắt rồi!

Rốt cuộc lão Phí ta cũng gặp được minh chủ! Nghĩ tới những người châm chọc khiêu khích trong vài năm qua, rốt cuộc đến hôm nay cũng có người biết hàng, coi trọng hắn. Không phải loại miệng nở hoa nhưng chẳng có gì, mà là mở miệng ra là ba ức tinh tệ. Phòng thí nghiệm vẫn chưa được xây dựng mà ông chủ đã nguyện ý nện xuống ba ức tinh tệ, từ đó có thể thấy ông chủ coi trọng mình cỡ nào, là tín nhiệm a!

Phí lão đầu vốn lăn lộn ở tầng đáy xã hội, hắn run rẩy nói: "Đại nhân, đẼ rồi! Có vật ấy là đủ rồi! Đại nhân đối với lão Phí tín nhiệm như thế, lão Phí tuyệt không..."

Hắn cam tâm tình nguyện mở lời hiệu trung, một người cho tới tận bây giờ vẫn chưa có ai nào tôn trọng đột nhiên lại được coi trọng như vậy đã khiến lão thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng, Đường Thiên lại cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.

Đường Thiên giơ bàn tay lên, cắt ngang lời nói của Phí lão đầu, quay sang hỏi Trương lão bản: "Còn có bí bảo cấp bậc này không?"

Theo như lời đồn đãi thì tất cả kiêu hùng đều có trình độ biểu diễn vượt qua nhất lưu!

Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là thế!

Trong lòng lão Trương bội phục Đường Thiên sát đất, ngươi xem, cái động tác này, cái giọng điệu này, kiên quyết như vậy, quả đúng là ngay cả lời nói cũng đầy khí phách ah! Như thế đã đủ để thấy rõ quyết tâm của hắn kiên quyết như sắt ah! Điều này nói lên cái gì? Nói rõ hắn coi trọng lão Phí, tôn trọng lão Phí, coi là tâm phúc đến đâu a!

Lật tay làm mây, che tay như mưa, quả thật chỉ có thể hình dung là như vậy a!

Trong lòng lão Trương thầm khen ngợi, vội vàng phối hợp: "Lời nói nụ cười của đại nhân giống như Hoàng Kim Bảo Khí vậy, sao có thể nói có là có được. Đây cũng do lão Phí có vận khí tốt, gặp được người sáng suốt như đại nhân ah..."

Phí lão đầu cũng đồng cảm liên tục gật đầu, hắn cảm thấy lời nói của lão Trương quả thực đã nói lên những suy nghĩ từ tận đáy lòng lão a, lão vội vàng nói: "Đại nhân, có kiện Hoàng Kim Năng Bàn này cũng đã đủ rồi!"

Đường Thiên không để ý đến Phí lão đầu, trực tiếp hỏi lại lão Trương: "Thật không có?"

Giả bộ! Ngươi cứ giả bộ! Giả bộ như thật ah!

Vua màn ảnh!

Trong lòng lão Trương đang quay cuồng, nhưng biểu hiện trên mặt cũng hết sức kiên quyết, nói như chém đinh chặt sắt: "Không có!"

Sau đó bỗng lão bổ xung thêm một câu: "Thế nhưng đúng là có vài món bí bảo phụ trợ rất tốt trong bảo khố a, trong thực nghiệm thất đâu chỉ có một bí khố ah..."

"Đi!" Đường Thiên vứt lại một câu, rồi dứt khoát quay đầu.

Trương lão bản trợn tròn mắt.

Này... Này... Kiêu hùng... Không phải ngươi giả bộ sao?

Đinh Đang vội vàng lôi kéo Phí lão đầu đi theo sau lưng Đường Thiên. Trên mặt Phí lão đầu vẫn treo nụ cười ngây ngô, vừa nghĩ tới món Hoàng Kim Năng Bàn là trong lòng lão lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng thỏa mãn rồi.

Trương lão bản nhìn cửa hàng trống rỗng, nhất thời bản thân chưa kịp phản ứng.

Kiêu hùng... Ngươi hẳn phải sờ lên cằm, ra vẻ thâm trầm tiếc hận nói: "Thật là đáng tiếc, nếu đã như vậy thì tùy tiện mua vài món đi a..."

Chỉ có Đinh Đang phát giác ra điểm bất thường, sở dĩ nàng nhìn ra được là vì nàng biết rõ, với chỉ số thông minh của lão bản muốn sắm vai mua chuộc lòng người như vậy, hắn làm không nổi.

Ba người đi lại trên đường phố.

Đường Thiên nhìn thẳng về phía trước, lẩm bẩm nói: "Bí bảo dành cho huyết mạch chuyên gia cấp độ như thế này, ở đâu bán nữa?"

Đinh Đang liếc nhìn qua Phí lão đầu vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, nhanh chóng đáp: "Thiên Bảo trai hẳn là có, nhưng phỏng chừng không nhiều lắm."

"Đi Thiên Bảo trai." Đường Thiên nói.

Nghe thấy đi Thiên Bảo trai,rốt cuộc Phí lão đầu cũng phục hồi lại tinh thần, không thể tin nói: "Cái kia... đại nhân, chúng ta thật sự đi Thiên Bảo trai sao?"

"Không sai." Đường Thiên nhổ ra hai chữ.

"Đại nhân, chúng ta đi Thiên Bảo trai làm gì?" Phí lão đầu yếu ớt hỏi.

Đường Thiên kinh ngạc quay đầu lại, hắn không nghĩ tới Phí lão đầu lại hỏi một cái vấn đề ngu ngốc như vậy, sau khi trầm ngâm một lúc hắn vẫn trả lời: "Thì mua bí bảo cho ngươi!"

Thấy ánh mắt đại nhân nhìn mình giống như đang xem một kẻ ngu ngốc, toàn thân Phí lão đầu bắt đầu run rẩy, gương mặt hắn dần tái nhợt.

Thiên... Thiên Bảo trai... cái cửa hàng làm cho người khác giận sôi lên, hắn chưa bao giờ đi vào, trong đó chỉ bán bí bảo cao giai...

Mua cho mình sao?

Phí lão đầu ngơ ngác một lúc, rồi sau đó mặt càng đỏ hơn, thân thể run càng mạnh hơn.

Mua cho mình... Mua cho mình...

Cảm giác hưng phấn cực độ trùng kích tinh thần lão, khiến lão không thể nhịn nổi, NGAO...OOO một tiếng, lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Đinh Đang ở bên cạnh lão giật cả mình, vội vàng một tay tóm lấy rồi kiểm tra một chút, sau đó mới thở ra nhẹ nhõm: "Chỉ là quá hưng phấn, ngất đi rồi."

"Nha." Đường Thiên thu hồi ánh mắt,trong lòng thầm tính toán, làm thế nào để tiêu hết mười hai ức đây.

Ngẫm lại cái phòng thí nghiệm của Tái Lôi và doanh trại huấn luyện của Binh mình cũng đáp vào 30 ức. Vì thế phòng thí nghiệm huyết mạch của Phí lão đầu đập vào 15 ức cũng miễn cưỡng có thể ngang hàng.

Nhưng nghĩ lại, dù sao mình cũng không hiểu biết về phương diện này ah, cũng không biết phải xài như thế nào ah. Hắn quay mặt sang phía Đinh Đang nói: "Đem lão cứu tỉnh."

Đinh Đang vội vàng rót vào chân lực vào trong cơ thể Phí lão đầu,rốt cuộc Phí lão đầu cũng tỉnh lại, khi vừa tỉnh lại câu đầu tiên mà lão nói chính là lắp bắp nói với Đường Thiên: "Đại nhân, thật sự mua cho ta sao?"

"Nói nhảm!" Ngoại trừ chiến đấu ra, Đường Thiên tuyệt đối không phải là tên gia hỏa kiên nhẫn gì cho cam. Sao ngươi lại còn đần hơn cả A Mạc vậy? Một vấn đề đơn giản như thế còn phải hỏi lại nữa sao?

Nghe thấy trong giọng nói của đại nhân có vẻ bất thiện, Phí lão đầu lập tức câm như hến.

Đường Thiên trầm giọng nói: "Ngươi đã từng muốn cái gì, hay có bí bảo nào có thể rút ngắn thời gian ngươi phá giải huyết mạch."

Phí lão đầu do dự một chút rồi mở miệng nói: "Đại nhân, ngài cảm thấy thời gian bao lâu là hợp lí?" xem tại TruyenFull.vn

Đường Thiên kinh ngạc nói: "Việc này ta biết sao?"

Phí lão đầu ngượng ngùng nói: "Không!" Hắn vội vã giải thích nói: "Đại nhân, những thứ không biết mà bắt đầu phá giải thì không thể nói rõ được."

"Xem ra ta phải tính toán rồi." Ngữ khí của Đường Thiên đầy bất thiện, sao cái tên đần như vậy, lại đi hỏi cái vấn đề không chút ý nghĩa này?

Phí lão đầu thì thào tự nói: "Đại nhân có thể định đoạt... Đại nhân nói có thể tính toán..."

Nói thì nói như vậy nhưng trong đầu Phí lão đầu đúng là không biết đại nhân có thể định đoạt cái gì, việc nghiên cứu huyết mạch vốn đầy tính ngẫu nhiên. Đại nhân có thể định đoạt... Phí lão đầu ngẩng đầu: "Đại nhân định xài bao nhiêu tiền? Việc này cần đại nhân nói."

Cuối cùng cũng hỏi được một câu đúng trọng tâm, Đường Thiên hết sức tán thưởng nói: "Định tiêu thêm chừng 12 ức."

NGAO...OOO!

Phí lão đầu trực tiếp ngất đi lần nữa, ngay cả Đinh Đang cũng không khỏi hơi run tay.

"Cứu tỉnh hắn." Ngữ khí của Đường Thiên lại đầy bất thiện một lần nữa.

Rốt cuộc vẫn khó có thể dựa vào người bình thường được a...

Phí lão đầu lại bị lay tỉnh một lần nữa.

Đường Thiên cũng không hề quan tâm đến con số 12 ức này cho lắm, nhưng lại rất quan tâm đến chuyện phá giải huyết mạch chi mê. Hắn quyết định trước tiên phải gõ phủ đầu cảnh cáo cái tên huyết mạch chuyên gia khó có thể tin tưởng này một cái.

"Ta cảnh cáo ngươi trước, ta lện lên người ngươi 15 ức, là muốn ngươi không được phụ lòng mười năm ức này ah, nếu như chậm quá, lâu ngày không ra được kết quả thì... hừ hừ!"

Giọng nói đầy tính cảnh cáo rơi vào tai Phí lão đầu khiến sắc mặt Phí lão đầu tái nhợt, NGAO...OOO một tiếng, lại trực tiếp lại ngất đi.

Đường Thiên cảm thấy nóng cả đầu, cái lão này ngoại trừ chóng mặt ra thì cũng chỉ có chóng mặt, chỉ biết hỏi đi hỏi lại một vấn đề ngu ngốc giống hệt nhau, chẳng lẽ phải đổi một người khác hay sao?

"Cứu tỉnh hắn!" Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Phí lão đầu từ từ tỉnh lại, cuộc sống thay đổi thật nhanh a, lão có cảm giác như mình sắp hỏng mất rồi. Trên mặt lão đầy vẻ đau khổ, tội nghiệp hỏi: "Đại nhân, ta không muốn xài 15 ức có được không?"

"Không!" Đường Thiên nói như chém đinh chặt sắt.

Phí lão đầu lại cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, thiếu chút nữa lại lăn ra bất tỉnh.

Đường Thiên hừ lạnh: "Không lên có suy nghĩ may mắn trong lòng, bây giờ ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, phải dùng 12 ức còn dư mua cái gì! Hôm nay bất kể như thế nào cũng phải tiêu hết 12 ức này cho ta!"

Phí lão đầu lệ rơi đầy mặt, thổ hào, chúng ta không cần phải làm bằng hữu!

Thực ra tư duy của Đường Thiên cũng hết sức đơn giản, hắn nghĩ tốc độ của 5 ức nhất định nhanh hơn 3 ức, tốc độ của 15 ức nhất định sẽ nhanh hơn 5 ức.

Như vậy còn do dự cái gì, 15 ức!

Cuối cùng Phí lão đầu cũng khôi phục lại từ trong lời đe dọa của Đường Thiên, chỉ cần nghe là có thể hiểu, đại nhân tuyệt đối không phải người hay nói giỡn. Nếu như mình không hoàn thành được nhiệm vụ thì chắc chắn kết quả của mình sẽ rất thảm.

Thế nhưng 15 ức ah...

Phòng thí nghiệm 15 ức sẽ có cái dạng gì?

Đáng thương cho Phí lão đầu bần cùng đã lâu, cho lên có muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra cái phòng thí nghiệm mười năm ức có hình dạng như thế nào.

Đột nhiên, Phí lão đầu mở miệng nói: "Đại nhân, chúng ta không đi Thiên Bảo trai."

"Vì sao?" Đường Thiên cảm thấy rất bất ngờ.

Phí lão đầu đã khôi phục lại tỉnh táo, dù sao thò đầu ra cũng một đao mà co đầu lại cũng chỉ một đao, rốt cuộc hắn cũng chấp nhận sự thật phũ phàng, mở miệng nói: "Đại nhân, mặc dù Thiên Bảo trai cũng có mấy món không tệ, nhưng nếu đã không cần phải quan tâm đến chi phí. Thì chúng ta lên quét qua tất cả các tiểu điếm của Vĩnh Yên thành, đại nhân đừng thấy những tiểu điếm này nhỏ mà coi thường, đại đa số để có bí bảo trấn điếm, tính ra nếu đi mua thì lợi hơn ở Thiên Bảo trai nhiều lắm."

Còn một câu hắn chưa nói ra, một tên nhà giàu mới nổi mang theo cái bộ dạng dế chũi cũng khó bước được vào cửa Thiên Bảo trai a.

"Như cấp bậc của Hoàng Kim Năng Bàn này sao?" Đường Thiên lập tức hăng hái hẳn lên.

"Không nhất định, nhưng cũng không kém quá nhiều." Phí lão đầu cũng xoa xoa tay, hắn đã lăn lộn ở đây lâu như vậy, nhà ai giấu cái gì sao hắn lại không biết cơ chứ?

12 ức ah!

Con mắt của Phí lão đầu đỏ bừng, đằng đằng sát khí.