Chiến Thần Bất Bại

Chương 3438



 

Tư Mã Thụy vừa nói chuyện vừa đẩy cảnh vệ giữ cửa ra, đi thẳng về phía thang máy.

 

Dẫu sao trước khi tới đây, hắn đã nghe rất rõ ràng, chỉ cần Tiêu Chính Văn quay về cao ốc Vy Nhan thì nhất định sẽ tiếp khách ở phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

 

Không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần đi thẳng lên tầng cao nhất là có thể thấy Tiêu Chính Văn!

 

“Các người…”

 

Không chờ cảnh vệ nói hết lời, Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường đã đi vào thang máy lên tầng cao nhất.

 

Nói gì thì nói, chuyện hôm nay kiểu gì cũng phải lấy lại mặt mũi, hơn nữa còn phải khiến Tiêu Chính Văn quỳ xuống dập đầu nhận sai trước mặt mọi người mới được!

 

Đến cả tộc trưởng nhà họ Khổng cũng phải đích thân nghênh đón, thế mà Tiêu Chính Văn thì ngược lại, lại quăng bọn họ qua một bên, không thèm nghe không thèm hỏi, đây không chỉ là sỉ nhục mà là đang coi khinh nhà họ Tư Mã!

 

“Tiêu Chính Văn! Anh thật to gan, dám coi khinh tộc Tư Mã chúng tôi! Còn không mau cút ra đây, quỳ đón bọn tôi!”

 

Chưa vào đến cửa, Tư Mã Thụy đã gầm lên, chạy thẳng tới cửa phòng họp.

 

Nhưng giọng hắn vừa dứt thì không gian chợt gợn lên một đợt rung động!

 

Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn trong nháy mắt, không chờ hắn hoàn hồn lại, một bàn tay nõn nà ngọc ngà với năm ngón mảnh khảnh đã giáng một cái tát như trời giáng lên thẳng mặt Tư Mã Thụy!

 

“Chát!”

 

Bạt tai này khiến Tư Mã Thụy lăn một vòng, lăn thẳng đến cửa thang máy, đụng phải cửa mới dừng lại.

 

Tư Mã Nghê Thường bên cạnh cũng không khỏi lùi lại mấy bước, cô ta chưa kịp chất vấn thì đã thấy một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ xuất hiện sau lưng mình.

 

“Hừ!”

 

Chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, Tư Mã Nghê Thường chưa kịp lắc mình né tránh đã bị một cánh tay cứng như kìm sắt đè ngã nhào xuống đất!

 

Dùng sức vùng vẫy liên tiếp mà cả người Tư Mã Nghê Thường vẫn không thể nào nhúc nhích nổi!

 

Long Hình và Long Nguyệt nhìn nhau cười.

 

“Các người… Các người là ai? Gan chó to chừng nào mà dám đánh người của nhà họ Tư Mã! Các người chán sống phải không? Tiêu Chính Văn, mau cút ra đây cho ông!”

 

Tư Mã Thụy chẳng những không nhượng bộ mà còn gào to hơn.

 

“Dẫn họ vào đây”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với về phía cửa.

 

Long Hình vươn tay túm lấy Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường vào trong phòng họp như xách một con gà, sau đó tiện tay ném hai người xuống đất.

 

“Bịch! Bịch!”

 

Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường ngã sõng soài dưới đất, răng cửa của Tư Mã Thụy bị văng ra hai cái.

Máu chảy dọc xuống khóe miệng Tư Mã Thụy, nhưng càng như thế, Tư Mã Thụy lại càng tỏ ra kiêu căng hơn.