Chiến Thần Bất Bại

Chương 3456



Quy Chân còn có mối liên quan rất mật thiết với Đế Tuấn.

 

Trải qua lĩnh hội một ngày một đêm, Tiêu Chính Văn cũng đã nhận thấy được mục đích chân chính trong Thánh Huyết của Đế Tuấn.

 

Thật ra đây là con đường cuối cùng là Đế Tuấn để lại cho con người trước khi chết, để người có được Thánh Huyết Đế Tuấn có thể dễ dàng tiếp cận với Quy Chân.

 

Sau đó dẫn dắt thế hệ sau tìm lại sức mạnh có thể sánh ngang với thần tiên.

 

Nhưng tiếc là tất cả người đời sau đều hiểu lầm mục đích chính của Đế Tuấn, lầm tưởng Thánh Huyết Đế Tuấn thành vật chất có thể giúp tăng cảnh giới một cách nhanh chóng.

 

“Cho dù là nắm đấm hay đao kiếm đều là vật chất có hình thức bên ngoài mà thôi, chỉ có đột phá ngoại tại mới có thể nhìn lại tự nhiên, nhìn lại bản thân, từ đó xác định được bản ngã của mình”.

 

“Mà nắm đấm hay đao kiếm cũng vậy, thậm chí là trận pháp cũng đều không phụ thuộc vào ngoại lực, tìm được sức mạnh chân chính của bản thân”.

 

“Sức mạnh này cũng được người cổ đại gọi là Thái Sơ, là tổ tiên của mọi sự vật, mọi sức mạnh”.

 

“Cảnh giới hay trận pháp đều thế, không phải đang biến hóa Thái Sơ, nhưng Thái Sơ thật sự nằm trong lòng mọi người”.

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn nói mấy lời này, Ono Kazuo đã giơ tay lên điều động từ trường xung quanh, thậm chí tạo ra một lực trường vô hình chế ngự Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ thấy cốc và chai rượu trên bàn đều nứt rồi vỡ tan tành, thậm chí ngay cả kim loại cũng bị ép thành cái bánh sắt.

 

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh như thường, không bị lực trường bên ngoài ảnh hưởng, còn tiến về trước một bước.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong đứng đứng bật dậy.

 

Với cảnh giới của họ hoàn toàn có thể cảm nhận được từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn chưa từng dùng đến bất kỳ trận pháp nào, hơn nữa lúc này dường như cơ thể anh hòa làm một với mọi thứ xung quanh.

 

Thế nên Tiêu Chính Văn mới có thể đi xuyên qua giữa lực trường cực mạnh đó như thể một người xuyên thấu.

 

Mà trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp đang tụ lại.

 

“Sao có thế! Đây… anh ta…”

 

So ra thì Trương Lăng Phong vẫn còn ổn, ngược lại Thành Kế Hào đã ngây người đứng đó.

 

Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng không thể đi xuyên qua giữa lực trường cực mạnh mà không hề hấn gì trong tình trạng không triển khai bất kỳ trận pháp này.

 

Trong ấn tượng của anh ta, tiền bối nhà họ Thành đã từng nói với anh ta, chỉ có một loại người có thể làm được thế là người đã lĩnh hội được cấp bậc Quy Chân thật sự.

Mà Quy Chân lại không phải là một cảnh giới nào đó, hoàn toàn là một kiểu lĩnh hội, không thể phụ thuộc vào ngoại lực để hiểu hết cấp bậc này, chỉ có thể dựa vào sự lãnh ngộ của bản thân.

Có vài người thậm chí đến cuối đười cung chỉ có thể lòng vòng ở bên ngoài quy Chân.

Trong số những người có mặt ở đây có không ít cao thủ trên cảnh giời Nhân Vương cấp ba cùng chậc lưỡi khi thấy cảnh tượng này.

Họ để tay lên ngực tự hỏi trong cùng một điều kiện mà họ lại không thể hành động tự nhiên như Tiêu Chính văn, ngược lại sẽ sử dụng trận pháp theo bản năng vì sức mạnh xung quanh.