Chiến Thần Bất Bại

Chương 3487



Thành Hân Nhi nghe vậy, khinh thường cười nói: “Dựa vào bọn họ ư? Họ có tư cách so sánh với Tiêu Chính Văn sao?”

 

“Mấy người họ chỉ trông có vẻ trẻ tuổi, chứ ai mà không một trăm hai trăm tuổi, còn nữa, nếu như không có bối cảnh đằng sau bọn họ, không có thế gia làm chỗ dựa, bọn họ có đáng là gì?”

 

“Không có sự ủng hộ của gia tộc, mỗi bước đi của họ đều khó khăn!”

 

“Nhìn lại Tiêu Chính Văn thì sao? Cho tới hiện giờ, vẫn không dựa vào bất kỳ ai, hoàn toàn nhờ bản lĩnh của mình, đi từng bước một tới hôm nay!”

 

“Mấy năm trước bố còn nói, cao thủ vùng ngoài lãnh thổ trở về, thì sẽ thế này thế kia!”

 

Nói đến đây, Thành Hân Nhi che mặt mà cười nói: “Bây giờ thì thế nào đây? Triệu Kế Hồng có được xem là cao thủ hay không? Thiên Hà Đạo Quân có được xem như người có quyền lực ở vùng ngoài lãnh thổ hay không?”

 

“Mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trở lại thì sao? Còn không phải là bị Tiêu Chính Văn bạt tai ngay trước mặt mọi người à?”

 

“Con…”

 

“Bố! Không phải bố vẫn thường nói với con, không có so sánh sẽ không có đau thương à? Theo con thấy đám người này đều là kẻ vô dụng, rác rưởi”.

 

Những lời này của Thành Hân Nhi khiến cho người đàn ông trung niên giận đến nỗi trợn mắt!

 

Ba vị này ai cũng là nhân vật có lai lịch lớn, trong mắt con bé này, lại trở thành kẻ vô dụng rác rưởi?

 

“Hân Nhi! Lời như vậy đừng để cho người ngoài nghe! Truyền đến tai bất kỳ ai, cũng sẽ gây ra tai họa lớn cho nhà họ Thành chúng ta!”

 

Người đàn ông trung niên trách mắng một câu với vẻ mặt khó coi.

 

 

 

“Hừ, dù sao con cũng rất ghét bọn họ! Còn nữa, người tới nhà chúng ta lần trước, tên gì mà…à Lương Cảnh Long rõ ràng chính là một tên công tử bột!”

 

“Chỉ dựa vào anh ta ư, cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga à? Theo con thấy, ngay tới một ngón chân của Tiêu Chính Văn, anh ta cũng không sánh bằng, ngoại trừ ngông cuồng tự đại ra thì chẳng có chút bản lĩnh nào hết!”

 

Thành Hân Nhi chắp hai tay sau lưng, ngang nhiên chê bai đối tượng xem mắt mà nhà họ Thành sắp xếp cho cô ta.

 

“Con…đừng có mà ăn nói linh tinh! Con có biết nhà họ Lương có bối cảnh thế nào không?”, người đàn ông trung niên tức tới độ mặt mày tái xanh, thậm chí còn giơ cả bàn tay lên!

 

“Đánh đi! Bố có đánh chết con thì cũng không thể khiến con thay đổi cách nhìn về bọn họ! Phế vật, chính là phế vật! Con thà chết chứ tuyệt đối không gả cho một tên phế vật vô dụng!”

 

Nhìn vào đôi mắt long lanh của con gái, người đàn ông trung niên cuối cùng vẫn hạ tay xuống, bất lực thở dài nói: “Haizz, con sinh vào cái giờ quái quỷ gì vậy chứ?”

“Lẽ nào con muốn đi làm vợ bé cho nhà họ Tiêu? Chưa nói đến việc bố có đồng ý thì con cũng không qua được ải tộc trưởng!”

“hơn nữa, tộc trưởng cũng khôn ưa gì Tiêu Chính văn!”

Lời nói của người đàn ông trung niên khiến cho gương mặt của Thành hân Nhi lóe lên vẻ nghi hoặc biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc.

“Bố, không phải ông nội già tới hồ đồ rồi chứ?
Không ưa Tiêu Chính văn? Tại sao vậy? Cả Hoa Quốc cũng chỉ có mình anh ấy sở hữu được ba trái tim rồng!”