Chiến Thần Bất Bại

Chương 3495



Ông cụ Thành không khỏi tức nghẹn họng, nhưng lại không thể phản bác lại Tiêu Chính Văn, nhà họ Thành quả thật hơi lạm quyền.

 

Dù sao cũng không để lượt nhà họ Thành tiếp cận với Thánh Huyết Đế Tuấn, huống gì quyền sở hữu hiện tại của Thái Sơn là Thiên Tử Các của Hoa Quốc, mặc dù nhà họ Thành có quyền sinh sống ở đây nhưng lại không có quyền tổ chức bất kỳ tiệc tùng quy mô lớn nào.

 

Lúc này Quảng Lăng Tử ngồi ngay ngắn trên Tế Cáo Đài đỉnh núi nhìn xuống chân núi nói: “Trước giờ có tin đồn Tiêu Chính Văn như thế nào, hôm nay gặp được chẳng qua chỉ là một tên háo sắc mà thôi”.

 

Sau đó lại rót cho mình một ly rượu, nhấm từng hớp nhỏ.

 

“Cậu Tiêu, chúng tôi đã chuẩn bị cho các vị một tiệc rượu nhẹ ở Tế Cáo Đài đỉnh núi, mời vào”.

 

Ông cụ Thành lịch sự làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó xoay người tự rời đi.

 

Lúc này thậm chí cụ ta không muốn phí lời với Tiêu Chính Văn thêm nửa câu.

 

Thậm chí cảm thấy lần này mình mời Tiêu Chính Văn đến là hành động dư thừa.

 

Sau khi ông cụ Thành đi rồi, hai người giúp việc của nhà họ Thành dẫn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào đi lên Tế Cáo Đài trên đỉnh núi.

 

Lúc này nơi đây đã chuẩn bị bàn đá, ghế đá và các món ăn, để tránh phiền phức không cần thiết, giữa bàn và ghế còn được ngăn cách bởi tấm bình phong bằng gỗ.

 

Cách bàn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào không xa là ngăn cách giữa mấy người Quảng Lăng Tử.

 

Lúc này ông cụ Thành đang ngồi ăn uống nói chuyện với mấy người Quảng Lăng Tử.

 

“Người vừa rồi chắc hẳn là Thành Hân Nhi – tài nữ tuyệt thế danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Thành nhỉ?”, Quảng Lăng Tử quay đầu sang nhìn Thành Hân Nhi đang bận rộn trong bữa tiệc nói.

 

“Haizz, con bé này bình thường không được quản giáo tốt, để các thế tử chê cười rồi”.

 

Ông cụ Thành mỉm cười nói.

 

Thật ra là đã cảm thấy cực kỳ không vui rồi.

 

Có thể nói hành động của Thành Hân Nhi đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của nhà họ Thành.

 

Mặc dù cô ta chỉ nhiệt tình chạy đến đón Tiêu Chính Văn, nhưng nhìn từ mọi góc độ, hành vi cá nhân của cô ta cũng sẽ khiến mấy người Quảng Lăng Tử hiểu lầm thái độ của nhà họ Thành.

 

Dù sao khi mấy người họ đến, con cháu nhà họ Thành chưa ra đến cửa tiếp đón, mà được dẫn đến thẳng Tế Cáo Đài trên đỉnh núi.

 

Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn được con cháu nhà họ Thành nhiệt tình tiếp đón.

 

Thật ra nhà họ Thành vô duyên vô cớ giành được Thánh Huyết Đế Tuấn nên mới tổ chức bữa tiệc lần này.

 

Mục đích là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với các thế tử và các gia tộc có khả năng đến cuối cùng giành được Thánh Huyết Đế Tuấn, để sau này không bị người khác gạt bỏ.

 

Nhưng cuối cùng vẫn là vì một hành động thiếu suy nghĩ của Thành Hân Nhi khiến mấy người Quảng Lăng Tử hiểu lầm.

 

“Ừ, cũng không sao, dù sao con cháu nhà họ Thành đã được rèn luyện ở thế tục từ nhỏ nên khá để tâm đến những thứ siêu phàm này mà thôi”.

 

Tư Mã Tư gắp một đũa thức ăn lạnh lùng nói.

 

Bề ngoài thì có vẻ như đã tha thứ cho sự vô tâm của Thành Hân Nhi nhưng thật ra lại đang ngấm ngầm chế giễu nhà họ Thành quan hệ với gần với thế tục.

Nói đi nói lại vẫn là đang trách ông cụ nhà họ Thành tiếp khách không chu đáo.

Hắn vùa nói thế, bầu không khí bỗng chốc hơi gượng gạo, ngay cả ông cụ nhà họ Thành cũng đỏ mặt, không biết nói gì cho phải.

Dù sao bữa tiệc lần này là do nhà họ Thành tổ chức, còn Thành Hân Nhi lại là con cháu nhà họ Thành, xét về mặt ý nghĩa nào đó thì cô ta cũng có thể đại diện cho nhà họ Thành.

Đúng lúc này, Thành kế Hào đi đến cạnh ông cụ nhà họ Thành, nhỏ giọng nói bên tai cụ ta: “Tộc trưởng, anh Tiêu và anh Võ đã đến, chúng ta có nên gỡ tấm bình phong ra rồi chính thức bắt đầu bữa tiệc không?”