Chiến Thần Bất Bại

Chương 356: An Đức Lệ Na



Cả quãng đường không biết đánh chết bao nhiêu tinh hồn thú và cơ quan, Đường Thiên cứ như đang đi dạo trong sân vắng, toàn thân không nhiễm một chút máu tanh.

Ánh nắng chói chang trước mắt làm Đường Thiên phải nheo mắt lại, trán hắn hơi cau lại, hắn không thích ánh nắng.

Ngước nhìn những ngôi sao trên bầu trời, Đường Thiên muốn xác định vị trí hiện tại của mình.

Tiên Nữ Tọa.

Lần này thời gian hoạt động của mình tương đối nhiều, mình có thể làm được không ít chuyện. Nếu không phải đúng là không còn cách nào khác thì hắn đã sớm không thể chịu đựng nổi cái hiệu xuất thấp đến mức làm người ta giận sôi lên của "chính mình".

Thế nhưng hắn cũng không định thay đổi điều này. Thời điểm đến được Nam Thập Tự Tọa cũng là thời điểm quyết chiến, hiện tại bất kể là hắn hay là cái "chính mình" kia vẫn còn xa xa không đủ cường đại.

Hơn nữa cái "chính mình" kia mặc dù cũng hơi ngu ngốc, nhưng tốc độ phát triển cũng làm hắn không thể không thừa nhận là vượt qua chính hắn. Hắn cũng đủ tỉnh táo, ẩn giấu chờ đợi, đối với hắn, việc cùng tấn công cũng không có gì khác biệt quá nhiều. Hơn nữa hắn có phán đoán cực kỳ chuẩn xác về chính mình, môi trường thích hợp nhất cho hắn chính là hắc ám.

Cứ kệ cho "Hắn" đấu đá lung tung, còn mình thì giấu mình trong bóng tối, khi địch nhân lộ sơ hở thì tung ra một kích trí mạng, đó mới là thứ mà hắn am hiểu nhất. Đây là phương án thích hợp nhất cho cả hai cũng phát huy sở trường, vì vậy ngay từ đầu hắn không hề tranh đoạt quyền khống chế thân thể.

Thế nhưng vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài hít thở không khí cho lên hắn không muốn lãng phí.

Đối với Đường Thiên thì lực lượng của Hư Không Ám Viêm thật quá mạnh mẽ, lần này cái "chính mình" kia nhận hết lực xung kích cường liệt. Thông thường thì "hắn" sẽ hôn mê tầm 15 ngày nhờ vậy hắn mới có cơ hội khó có được.

Trong quang thời gian 15 ngày này mình phải cẩn thận tính toán một phen.

5 ngón tay bên bàn tay trái mở ra, Đường Thiên xoa một cái lên mặt, lập tức Hư Không Ám Viêm màu đen kịt hóa thành một cái mặt nạ hắc diễm bập bùng bám lên trên mặt hắn. Hắc diễm bên trong cơ thể Đường Thiên cuộn trào mãnh liệt rồi sau đó biến ảo thành một chiếc áo choàng bao phủ toàn thân hắn. Những hắc diễm này trông cũng giống như hắc diễm phổ thông khác không hề có một chút khí tức nào của Hư Không Ám Viêm. Ngục Hải kiếm trong hữu chưởng hóa thành một mạt Hư Không Ám Viêm rồi nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành một thanh tế thứ kiếm màu đen bình thường.

Ngục Hải kiếm vô cùng bắt mắt, cái điểm đặc thù không có phần che tay khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng. Còn tế thứ kiếm không có phần che tay thoạt nhìn chỉ giống như một cây sắt nhỏ bén nhọn mà thôi, quả thật trông rất thông thường.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy ở phía xa xa có động tĩnh.

Thân hình của Đường Thiên đột nhiên biến mất.

Đường Thiên lẳng lặng đứng yên trên cành cây tựa như một con chim săn mồi ban đêm giấu mình trong bóng tối, cành lá rậm rạp che kín thân thể hắn. Tràng hỗn chiến đông người như vậy, nhưng không ai nhận thấy cách bọn họ không đến 20 trượng có một người đang ẩn nấp.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) ngồi ở bên cạnh, tay nâng cằm, mái tóc quăn mầu vàng xõa ngang vai, cái mũi cao thẳng, con mắt mầu xanh thẳm như nước biển mê li. Chiếc quần dài bó phần eo đem bộ ngực căng tròn của nàng càng thêm nổi bật.

Nội tâm nàng đang trầm xuống.

Hộ vệ bên người nàng cứ từng người từng người ngã xuống, tình hình đang bất lợi cho nàng. Nhưng lúc này đối phương đã vây quanh khiến nàng không thể phá vây được.

"Công chúa điện hạ, thỉnh không lên chống đối vô nghĩa, như vậy cũng không thể thay đổi hoàn cảnh của ngài đâu." Ngoài vòng chiến có một vị thanh niên nam tử thản nhiên nói, trên mặt hắn treo nụ cười nhàn nhạt vô cùng mê người.

Nhưng rơi vào trong mắt An Đức Lệ Na thì nó lại trở lên vô cùng đáng ghét.

Nhưng nàng cũng biết dù có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì, trong con mắt tinh tế và quyến rũ của nàng nàng lộ lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi: " Kiều Trì Á (Georgia), chúng ta đã lớn lên cũng nhau, chẳng lẽ ngươi muốn làm hại ta thật sao?"

Kiều Trì Á cũng hơi buồn bã: "An Đức Lệ Na, đây là mệnh lệnh của chủ thượng, đầu hàng đi, ta sẽ không làm thương tổn ngươi."

An Đức Lệ Na buồn bã: " Kiều Trì Á, ta không muốn gả cho Trâu Ninh trong Quang Minh Võ Hội. Nếu như ta trở lại, nhất định bọn họ sẽ ép ta gả cho Trâu Ninh. Trâu Ninh chỉ là một con chó của Tề Sơn, ta tuyệt đối không gả cho hắn."

Trong lòng Kiều Trì Á vô cùng khổ sở, hắn cũng biết danh tiếng của Trâu Ninh đúng là xấu xa đến cùng cực, hắn ôn nhu nói: "An Đức Lệ Na đừng chống lại nữa. Ta nhất định sẽ làm hết khả năng của ta để ngăn cản chuyện này phát sinh. Nhưng chủ thượng đã ra mệnh lệnh, chúng ta cũng không thể vi phạm."

"Không kịp rồi, Kiều Trì Á." Nước mắt An Đức Lệ Na rơi từng giọt như những viên trân châu: "Ngày mai người của Quang Minh Võ Hội đã đến rồi. Nếu như ngày mai ta còn ở trong cung nhất định bọn họ sẽ đem ta gả cho Trâu Ninh. Chủ thượngsẽ không phản đối, trong bài danh kế thừa ta chỉ xếp đệ tam."

"Sách sách, Kiều Trì Á, khó trách ngươi cứ chần chừ mãi không lên!" Bỗng nhiên một âm thanh vang lên từ sau lưng Kiều Trì Á, phần phật, một đám người ào ra, đem toàn bộ bọn họ vây quanh.

Một gã nam tử có bộ mặt dữ tợn chậm rãi đi ra, trên mặt hắn đầy vẻ trào phúng: "Đúng là lòng dạ đàn bà! Được rồi, ngươi có thể cút đi rồi, nơi đây giao cho ta."

An Đức Lệ Na ngừng khóc, trong mắt nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng. Kiều Trì Á và nàng lớn lên với nhau từ nhỏ vì thế nàng hiểu rõ tính cách của hắn như lòng bàn tay, thật ra hắn vẫn còn tương đối ngây thơ thiện lương, nếu như mình đau khổ cầu xin, nói không chừng dưới cơn xung động hắn sẽ thả cho mình một con đường sống.

Thế nhưng Ba Phu (Buff) là một tên sát nhân cuồng sát chân chính có ý chí sắt đá lãnh huyết.

Cầu xin sẽ chỉ làm hắn càng cảm thấy sung sướng và hưng phấn hơn mà thôi.

Những tên hộ vệ đang tràn lên giống như thủy triều kia là tinh nhuệ dưới trướng Ba Phu,mỗi một người đều có thực lực cực kỳ cường hãn, người của Georgia căn bản không phải đối thủ của bọn họ.

Sắc mặt Georgia tái mét, Ba Phu mắng hắn lòng dạ đàn bà ngay trước mặt mọi người nhưng hắn không dám mở miệng. Tại Tiên Nữ Tọa, Ba Phu là người có quyền cao chức trọng, hắn là thị vệ trưởng của chủ thượng, có một thân thực lực sâu không lường được. Nếu như mình biểu hiện có chút do dự thì chắc chắn Ba Phu sẽ không chút đắn đo mà đem hắn giết chết, kể cả khi hắn là người thừa kế đứng ở vị trí thứ hai của Phong Diệp gia tộc.

Khóe mắt hắn co lại, căm hận nói: "Đi!"

Đám hộ vệ thủ hạ của Georgia thở phào như trút được gánh nặng, tại Tiên Nữ Tọa, hung danh của Ba Phu tuyệt đối có thể dùng để dọa cho tiểu nhi ngừng khóc lóc.

Đội ngũ của Kiều Trì Á vội vã ly khai.

Ba Phu nhếch miệng nhìn An Đức Lệ Na trước mặt, ánh mắt nóng bỏng không chút che giấu, hắn liếm liếm bờ môi: "An Đức Lệ Na, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, cái ngày này ta chờ lâu lắm rồi."

An Đức Lệ Na hoảng sợ, tâm của nàng phảng phất như bị một bàn tay nào đó hung hăng bóp chặt khiến nàng cảm thấy không thể nào thở nổi. Nàng không biết lúc này sắc mặt của mình đã tái nhợt như tờ giấy, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi dám! Ba Phu! Dù cho ta có gả cho Trâu Ninh cũng không cho phép ngươi vũ nhục ta!"

Ba Phu như nghe thấy một điều gì đó cực kỳ buồn cười, hắn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, một lúc lâu sau mới ngừng lại rồi bỗng nhiên nói: "Trâu huynh, để cho ta chơi đùa hai ngày, thế nào?"

Vị nam tử có tướng mạo âm nhu bên cạnh Ba Phu cười khẽ: "Ba huynh nhìn trúng nàng là cái phúc của nàng, với loại nữ nhân cũng chỉ như đồ chơi này, mọi người phải cùng chia sẻ mới có ý tứ. Ta vẫn còn mấy thiếu nữ trinh nguyên, đêm nay sẽ đưa cả đến phủ đệ của Ba huynh, mỗi người đều rất có lai lịch a, toàn là nữ tử danh môn cả, thỉnh Ba huynh đánh giá qua một chút."

An Đức Lệ Na cảm thấy như bị rơi vào hầm băng, tay chân lạnh toát.

Nàng ngơ ngác đứng nhìn vị nam tử có bộ dáng âm nhu, thân hình lung lay như sắp đổ.

"An Đức Lệ Na, hầu hạ Ba tướng quân cho tốt a." Trâu Ninh cười tà.

Ba Phu vô cùng đắc ý, khóe miệng cười gằn, chầm chậm đi về phía An Đức Lệ Na.

An Đức Lệ Na vô cùng tuyệt vọng, nhưng nàng biết bất kể lúc này có cầu xin hay khóc lóc sẽ chỉ làm đối phương càng thêm đắc ý mà thôi. Nàng ưỡn cao bộ ngực, đưa ngón tay trắng như tuyết lên vén lại mái tóc, rồi vuốt mặt mình, chậm rãi mở miệng.

"Ba Phu, ngươi và Quang Minh võ hội cấu kết, một ngày nào đó sẽ chết không nơi táng thân."

Ánh mắt nàng nhìn hai người kia đầy vẻ khinh miệt.

"Còn về phần ngươi, Trâu Ninh, ngươi chỉ xứng làm một con chó thôi."

Không biết lúc nào, đầu ngón tay nàng có thêm một cây châm mầu xanh đang áp sát lên làn da mịn màng và trắng như tuyết của nàng.

Con ngươi trong mắt Ba Phu co lại, bước chân cũng dừng lại.

Tâm cơ của nữ nhân này quả là thâm trầm, vừa rồi vẫn còn thất hồn lạc phách vậy mà chẳng mấy chốc đã chuẩn bị tốt để kết thúc tính mạng của mình.

"Ha hả, thứ chó thích nhất, chính là con mồi." Trâu Ninh âm nhu cười, vô cùng đắc ý: "An Đức Lệ Na tiểu thư, trước mặt ta mà dùng mấy cái chiêu này, ngươi vẫn còn non một chút."

Trái tim An Đức Lệ Na khẽ nhảy, bỗng nàng phát hiện ra thân thể của mình không thể động đậy được, toàn thân nàng không còn nghe đầu óc điều khiển.

"Ba tướng quân, thỉnh thỏa thích hưởng dụng." Trâu Ninh cười tà.

Ba Phu cười ha hả, mất rồi lại được, không có gì có thể làm cho người ta hưng phấn hơn thế. Cái gương mặt tuyệt mỹ kia lộ ra vẻ tuyệt vọng khiến hắn hưng phấn đến mức rủn rẩy từ trong xương cốt, hắn sải bước, đưa bàn tay ra, chụp vào bộ ngực căng tròn của An Đức Lệ Na.

Tâm của An Đức Lệ Na cũng đã tàn như chết.

Bỗng nhiên, một ngọn kim chúc băng lãnh dài nhỏ lướt sát cái cổ trắng như tuyết của nàng lặng yên không một tiếng động đâm về phía trước.

An Đức Lệ Na bị cỗ hàn ý này kích thích khiến lông tóc toàn thân dựng đứng.

Lòng bàn tay Ba Phu nhói lên như bị rắn cắn, bỗng dưng cảm thấy đau xót, hắn kêu lên đau đớn,vội vàng thối lui, trên miệng rống giận: "Người nào!"

Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến mọi người khẽ giật mình một cái.

Một cây tế thứ kiếm[1] lướt sát cổ An Đức Lệ Na nhô ra một đoạn.

Mọi người vô cùng hoảng sợ khi phát hiện ra, không biết lúc nào phía sau An Đức Lệ Na bỗng xuất hiện một người.

Đối phương cầm theo thanh tế thứ kiếm màu đen chậm rãi đi từ phía sau An Đức Lệ Na ra.

Mặt nạ hỏa diễm đen kịt che khuất cả khuôn mặt hắn, đôi mắt xám trắng băng lãnh không một tia cảm tình, hỏa diễm mầu đen chảy xuôi tạo thành áo choàng đem cả thân hình đối phương bao phủ kín kẽ không một khe hở.

Nhất là thanh tế thứ kiếm đang nằm trên tay hắn khiến con ngươi mọi người không khỏi co lại. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tế thứ kiếm không có che tay trông tựa như một thanh thép nhỏ làm cho thanh tế thứ kiếm mất đi vẻ ưu nhã và tinh tế chỉ còn lại vẻ hung hiểm ngoan lệ. Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người thân kinh bách chiến,lí giải của bọn họ về binh khí cũng hơn xa người thường.

Tế thứ kiếm vốn là một loại kiếm vì cường hóa tấn công đến cực độ mà bỏ qua phòng thủ, mà phần che tay chính là một trong những thứ ít ỏi có khả năng phòng thủ của nó, ngay đến cả phần che tay cũng không có, vậy đã chứng tỏ thứ tên kiếm khách này truy cầu chính là tấn công cực đoan, hoàn toàn không hề lưu lại một chút phòng thủ nào.

Cái dạng kiếm khách gì mới dám dùng thanh tế thứ kiếm hung hiểm cực đoan như thế?

Chỉ vì truy cầu tấn công cực hạn mà đến cả tính mệnh cũng không để ý sao?

Hoặc là tử sĩ, hoặc là kiếm khách cực kỳ tự tin vào năng lực tấn công của mình! Bất kể là loại gì đều khiến trong lòng Trâu Ninh có một loại dự cảm chẳng lành

Đường Thiên lẳng lặng buông tế thứ kiếm xuống bên cạnh, thân hình hắn thẳng tắp như ngọn thương, hắc diễm trên người chậm rãi lưu chuyển, toàn thân tựa như đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Toàn bộ đều chìm vào trong tĩnh lặng.

[1] Tế Thứ Kiếm: Kiếm nhỏ mà nhọn (Biên).