Chiến Thần Bất Bại

Chương 3605



Nói như thế ngoài lãnh thổ cũng không khác gì một thế giới song song với thế tục sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

 

“Gần như là thế, chỉ là ngoài lãnh thổ hơi phức tạp, vừa có thành phố lớn hiện đại, vừa có thành phố xưa cổ kính, có thể được xem là một thể tổng hợp chứ không đơn thuần là thế giới song song”.

 

Võ Anh Hào cố gắng giải thích bằng những ngôn từ mà mọi người dễ hiểu nhất.

 

Dù sao ngoài lãnh thổ là một nơi không có khái niệm không gian và thời gian, nơi đó có cả cổ đại và hiện đại, thậm chí có tất cả những khoa học kỹ thuật tương lai, cũng có cả những nền văn minh cổ đại.

 

Có thể nói muốn gì cũng có.

 

So với xã hội hiện đại, ngoài lãnh thổ là một nơi rất khó khái quát chỉ với một hai câu nói.

 

Hơn nữa khu vực ở ngoài lãnh thổ cực kỳ rộng, ngay cả một thành phố lớn tương đương với Long Kinh cũng chỉ có thể là một huyện, xã ở ngoài lãnh thổ.

 

Rốt cuộc dân số cả ngoài lãnh thổ là bao nhiêu cũng chưa từng có con số thống kê cụ thể, nhưng chắc chắn chỉ không gấp mấy lần thế tục đâu.

 

“Ừ, thế thì chúng ta lập tức hành động thôi”.

 

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm.

 

Trong đêm hôm đó, Tiêu Chính Văn và mấy người Võ Anh Hào cùng đi thẳng về phía Bamidet.

 

Khi Tiêu Chính Văn vượt qua con đường Bamidet, xuất hiện ở tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp ở Vinh Thành, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng có cảm giác ngẩn ngơ.

 

Nếu không phải trước đó đã đi qua vùng biển bão tố, Tiêu Chính Văn còn nghĩ mình vẫn đang ở thế tục.

 

Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, một nam thanh niên bước xuống từ một chiếc xe hạng sang.

 

“Chào anh, xin hỏi anh là anh Tiêu phải không?”, nam thanh niên bước đến khách sáo hỏi.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nhíu mày nói: “Phải, cậu là…”

 

“Tôi là Võ Học Tư, cậu chủ bảo tôi đợi anh ở đây”, nam thanh niên cúi người với Tiêu Chính Văn.

 

“Chào anh!”

 

Tiêu Chính Văn giơ tay ra với Võ Học Tư, Võ Học Tư sửng sốt, sau đó cười nói: “Ngại quá, anh Tiêu, anh xem tôi này, đã lâu không đến thế tục nên đã quên cách chào hỏi hiện giờ ở thế tục là bắt tay rồi”.

 

Nói rồi vội vàng giơ hai tay ra bắt lấy tay Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, lên xe thôi”.

 

Giúp Tiêu Chính Văn đóng cửa xe xong, Võ Học Tư mới ngồi vào vị trí lái, sau đó khởi động xe.

 

“Vinh Thành có cảm giác hiện đại thật”, Tiêu Chính Văn nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa xe nói.

 

“Thật ra đây không phải là toàn cảnh của Vinh Thành, nơi này của ngoài lãnh thổ nói ra thì có vẻ rất kỳ lạ”.

 

“Ít nhất người vừa đến đây đều nghĩ như thế”.

“Vinh Thành có các tòa nhà cao tầng hiện đại, cũng có những ngôi nhà bằng tre gỗ cổ xưa, nói sao nhỉ, tỷ lệ năm mươi vậy đó”.