Chiến Thần Bất Bại

Chương 3642



Chương 3642

 

Mà cậu thanh niên này chính là đại đệ tử đầu tiên của Trương Cảnh Nhạc – Lữ Đồng Quang!

 

Hơn nữa, bản thân hắn chính là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, ngoài ra còn có quan hệ thân thiết với cả nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, đặc biệt là khá thân với Khổng Tề Thiên!

 

Không chỉ luyện được y thuật ở chỗ Trương Cảnh Nhạc mà dưới sự trợ giúp của Khổng Tề Thiên, thực lực của hắn cũng thăng tiến như bay, không hề thua kém bất cứ con cháu thế gia nào!

 

“Chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng bên trong thế tục mà thôi, không cần phải bận tâm làm gì!”

 

Một ông lão bất chợt xuất hiệu ngay sau lưng Lữ Đồng Quang.

 

Ông lão mặc áo dài trắng tinh, chòm râu trắng đung đưa trước ngực, đôi chân mày trắng rủ xuống tận bả vai.

 

Mà gương mặt của ông lão lại giống như một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi, ngay cả một nếp nhăn cũng không có!

 

“Sư phụ!”, Lữ Đồng Quang nghe thấy giọng nói của ông lão thì vội vàng quay người lại bái chào.

 

Ông lão này chính là Trương Cảnh Nhạc người của gia tộc y dược!

 

“Ừ, không chuyên tâm nghiên cứu y đạo, cả ngày chỉ quan tâm tới mấy chuyện phàm tục, y đạo của con sớm muộn gì cũng sẽ thụt lùi cho xem!”, Trương Cảnh Nhạc nói với vẻ mặt không vui lắm.

 

Gia tộc y dược được đối đãi cực kỳ trọng hậu ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng đồng thời, gia tộc y dược cũng là một tập thể tách biệt với thế giới bên ngoài.

 

Chỉ cần y thuật giỏi giang, cả vùng ngoài lãnh thổ đều có chốn yên bình, dù đi tới đâu cũng cực kỳ được tôn sùng.

 

Đây là điều mà đám con cháu thế gia cả ngày chỉ biết tranh giành đấu đá căn bản chẳng thể so bì nổi!

 

Vậy nên, Trương Cảnh Nhạc vẫn luôn không quan tâm tới tất cả những chuyện xảy ra ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng đám đệ tử môn hạ lại khiến cho ông ta chẳng thể an tâm, dường như ai ai cũng đều đặt tâm tư vào chuyện danh lợi.

 

Bây giờ ngay cả đại đệ tử của ông ta cũng chẳng thể tránh khỏi chuyện trong thế tục.

 

“Thầy, con chỉ tiện miệng nói mà thôi, bây giờ vùng ngoài lãnh thổ đều phong tên họ Tiêu đó lên tận trời, thậm chí ngay cả cô chủ Bạch Ngọc Trinh của nhà họ Bạch cũng đích thân cử người đi đưa giấy mời!”

 

“Thật sự không biết tên họ Tiêu này có tài đức gì mà ngay cả nhà họ Bạch cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác!”

 

Nói tới đây, Lữ Đồng Quang siết tay thành nắm đấm, trong mắt ngập tràn vẻ căm hận.

 

Bạch Ngọc Trinh đẹp như tiên nữ, từ mười mấy năm trước, trong một cơ duyên hết sức trùng hợp, khi Lữ Đồng Quang cùng với Trương Cảnh Nhạc tới dự tiệc đã từng gặp mặt.

 

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lữ Đồng Quang đã bị dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Ngọc Trinh thu hút tới say mê, thậm chí ngay cả trong mơ cũng chỉ toàn là hình bóng của Bạch Ngọc Trinh.

 

Ban đầu, Lữ Đồng Quang chẳng hề bận tâm tới thông tin Tiêu Chính Văn tới vùng ngoài lãnh thổ, theo hắn thấy, có hôm nào là không có tới hàng nghìn hàng vạn người của thế tục tới vùng ngoài lãnh thổ?

 

Tiêu Chính Văn là cái thá gì?

 

Thế nhưng rất nhanh, thông tin Bạch Ngọc Trinh cử người đi đưa giấy mời, chủ động hẹn gặp Tiêu Chính Văn đã truyền tới tai Lữ Đồng Quang.