Chiến Thần Bất Bại

Chương 3731



Ông lão đầu tóc bạc trắng, bộ râu trắng muốt bay trước ngực, toát ra khí tức tiên nhân.

 

Nhất là đôi mắt đó của ông lão trong như nước như có thể nhìn thấu vạn vật.

 

“Cậu Tư Mã, Tiêu Chính Văn đó đúng như cậu nói thật sao?”, ông lão chậm rãi hỏi.

 

“Hôm đó tôi có mặt ở đó, cũng may người đánh nhau với tôi là Võ Anh Hào, nếu không ông nghĩ lúc này tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện với ông à?”, Tư Mã Tư nghĩ lại mà sợ nói.

 

“Nếu như cậu nói thật thì cảnh giới đã không còn trói buộc gì với Tiêu Chính Văn nữa rồi, hay nói cách khác, dưới Đế Cảnh không ai có thể khống chế được cậu ta”.

 

Nói đến đây, ông lão khẽ thở dài.

 

“Không chỉ tôi có cảm giác này mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng nghĩ thế, Tiêu Chính Văn không phải là người mà chúng ta có thể đánh thắng, ít nhất hiện giờ không thể”, Tư Mã Tư nghiêm túc nói.

 

“Nếu đã thế cậu còn bảo đồng môn đến đó đâm đầu vào chỗ chết?”, ông lão nhíu mày nhìn Tư Mã Tư.

 

“Hừ! Chúng cũng được xem là đồng môn của tôi à? Tôi nghĩ chúng lúc nào cũng mong tôi chết, tôi cần gì phải để tâm đến đồng môn như thế”.

 

“Huống hồ sau khi chúng chết, tôi cũng có thể được chia một chút tài nguyên vốn dĩ thuộc về chúng, cũng đáng làm mà”, ánh mắt Tư Mã Tư lóe lên tia sắc bén.

 

Ông lão khẽ nhíu mày:” Bây giờ giữa các hoàng tộc đã rạn nứt, thân là thế hệ trẻ nhà họ Tư Mã, cậu Tư Mã có vẻ càng quan tâm đến đấu tranh nội bộ”.

 

Tư Mã Tư không cho là đúng nói: “Tranh đấu nội bộ? Không phải họ ép tôi sao? Tôi và Tư Mã Lôi làm gì sai? Gia tộc đều không trọng dụng chúng tôi”.

 

“Ra vẻ bồi dưỡng tôi nhưng thật ra lại đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm, Tư Mã Lôi luôn vào sinh ra tử vì nhà họ Tư Mã, kết quả thì sao?”

 

“Chết thảm ở thế tục thì đã đành, ngược lại còn phải mang cái danh tội nhân, lẽ nào những người như chúng tôi sinh ra đã đáng chết thế sao? Chuyện mấy trăm năm trước đó vốn dĩ là do lỗi của đời trước, có liên quan gì đến chúng tôi cơ chứ?”

 

“Tư Mã Minh Nhuệ không phải muốn ra vẻ anh hùng sao? Được thôi, cứ để hắn đi tìm Tiêu Chính Văn, cho dù hắn và Tiêu Chính Văn ai thắng ai thua đều loại bỏ tai họa thay tôi”.

 

Thấy cảm xúc Tư Mã Tư bỗng trở nên kích động lạ thường, ông lão cũng chỉ đành thở dài nói: “Cậu Tư Mã, cậu đừng quên thật ra cậu được tông môn chúng ta đào tạo ra, tương lai sẽ tiếp quản nhà họ Tư Mã”.

 

“Mà một nhà họ Tư Mã suy tàn có ý nghĩa gì với tông môn chúng ta?”

 

“Nếu Tiêu Chính Văn đó có thực lực đánh với Tư Mã Siêu thì ba người họ đi như thế chắc chắn là lành ít dữ nhiều, đây đồng nghĩa với việc khiến nhà họ Tư Mã yếu dần đi”.

 

Nhưng Tư Mã Tư chỉ lạnh lùng đáp lại nỗi khổ tâm của ông lão: “Chúng ư? Tôi nghĩ không lâu nữa, Tư Mã Siêu cũng sẽ chủ động đi tìm đến cái chết đấy”.

 

“Nếu bốn người bọn chúng đều chết trong tay Tiêu Chính Văn lại có lợi rất lớn với tôi. Đến lúc đó trong thế hệ trẻ nhà họ Tư Mã có mấy người có thể mạnh hơn tôi”.