Chiến Thần Bất Bại

Chương 3799



“Lẽ nào đám người Bắc Vực chưa từng nghe nói đến danh xưng của Tiêu Chính Văn, ngay cả ông cũng chưa từng nghe nói đến vua Bắc Lương sao? Anh ta chỉ nổi tiếng ở thế tục thôi sao?”

 

“Mấy ngày trước, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng phải cúi đầu chịu thua trước anh ta, mẹ kiếp, ông đây sao có thể chọc vào anh ta được chứ? Chẳng lẽ các ông tự đại đến mức cho rằng điện Huyết Ma có bản lĩnh hơn Thiên Đạo Minh Ước, căn cơ thâm sâu hơn?”

 

“Nếu người ta đã dám đến, hơn nữa còn chỉ đến một mình, chứng tỏ người ta có bản lĩnh đó. Giết? Các ông cũng không soi gương thử xem mình là cái thá gì?”

 

“Nếu các ông chê mình sống quá lâu thì có thể tự ra tay, nhưng đừng kéo ông đây làm bia đỡ đạn”.

Quảng Lăng Tử tức đến mức mắt đỏ ngầu, chỉ vào ông lão và mấy người Từ Lương mắng.

 

Hơn nữa quan trọng nhất là hắn bị Tiêu Chính Văn cướp mất hai trăm viên Dưỡng Thần Đan, lòng hắn đau như đổ máu.

 

Nếu không trút được cơn giận này thì e là phải nhịn đến mức vết thương cũ phát tái mất.

 

Ông lão và Từ Lương đang chạm vào “họng súng” của hắn, Quảng Lăng Tử cũng mặc kệ thể diện mặt mũi gì đó nói thẳng ra những lời trong lòng.

 

Ông lão và Từ Lương đều bị Quảng Lăng Tử mắng đến ngu người, sững sờ đứng đó hồi lâu cũng không thốt ra được nửa chữ.

 

“Nếu các người cảm thấy không nuốt trôi cơn giận này thì cứ đi tìm Huyết Ma Chí Tôn về, nếu không thì đồng ý với yêu cầu của anh ta, tha cho anh ta”.

 

Nói rồi, Quảng Lăng Tử phất tay áo đứng sang một bên, quay đầu đi không nhìn đến mấy người Từ Lương nữa.

 

Thấy Quảng Lăng Tử đã không còn để tâm đến chuyện này nữa, mấy người Từ Lương và ông lão cũng sửng sốt.

 

Nếu đến giờ vẫn không hiểu ý của Quảng Lăng Tử thì đúng là ngốc đến đáng thương.

 

Lúc này ngay cả hàng ngàn cao thủ cảnh giới Nhân Vương của điện Huyết Ma cũng không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Không ngờ một chàng trai đến từ thế tục lại có thể ép buộc Thiên Đạo Minh Ước cúi đầu chịu thua?

 

Hơn nữa ngay cả thánh sứ Quảng Lăng Tử của Cửu U Cung cũng không dám nói nửa chữ không trước mặt anh ta, mà tỏ ra sợ hãi với Tiêu Chính Văn trước mặt cả Bắc Vực.

 

Tiêu Chính Văn quay đầu sang cười mỉa nói với Từ Lương: “Thế nào? Ai sẽ biến thành vũng máu đây?”

 

“Thánh sứ!”, lần này Từ Lương sợ thật rồi, quỳ xuống hướng về phía Quảng Lăng Tử.

 

Nếu biết trước như vậy ông ta đã không nói mấy lời ngang ngược đó rồi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn, ông ta không dám mong quá nhiều là Quảng Lăng Tử sẽ ra tay đánh Tiêu Chính Văn, nhưng ít nhất cầu xin một chút chắc là được nhỉ?

“thánh sứ, lẽ nào…”

“Câm miệng! Chọc giận người này rồi, điện Huyết ma sẽ tan biến thành mây khói, còn cầu xin gì đó, thật xin lỗi, tôi… không có thể diện lớn đến thế.”

Quảng Lăng Tử áy náy nói.

Lúc này khí tức trên người Tiêu Chính Văn đã chứng tỏ mọi thứ, bây giờ người ta đã là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, hơn nữa thực lực cực mạnh, hắn có tư cách gì cầu xin cho Từ Lương?

Đáp án là không!