Chiến Thần Bất Bại

Chương 3817



Dẫu sao khí tức của Nhân Hoàng cấp bảy cũng không phải là thứ mà Nhân Hoàng cấp năm có thể chịu đựng được, sự chênh lệch giữa mỗi cấp cảnh giới Nhân Hoàng cũng giống như đất với trời vậy!

 

Thượng Quan Uyển Nhi có thể đấu mấy chục hiệp cùng hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy đã chẳng dễ dàng gì!

 

Vu Khiêm vung kiếm lên lần nữa, mang theo oai phong phá hủy đất trời, chém về phía Thượng Quan Uyển Nhi trong phút chốc!

 

Dù cô ta đã dốc hết sức lực, nhưng vẫn bị đánh máu me tung tóe!

 

Thượng Quan Vô Kỵ bên cạnh cũng nhân cơ hội này, vung kiếm chém!

 

Nếu không phải Thượng Quan Uyển Nhi sớm đã đề phòng, sợ rằng giờ phút này đã bị Thượng Quan Vô Kỵ chém thành hai khúc!

 

Tuy nói vậy, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn bị Thượng Quan Vô Kỵ chém đi một cánh tay!

 

Trong phút chốc, áo chiến bào của Thượng Quan Uyển Nhi đã bị nhuốm đỏ màu máu!

 

“Không hổ là một trong Bát Hiền, vãn bối trong nhà mà còn ra tay ác độc như vậy! Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh Thượng Quan rồi!”, Vu Khiêm khá kinh ngạc nhìn Thượng Quan Vô Kỵ

 

Tuy Vu Khiêm biết rõ trong nhà họ Khổng không có ai hiền lành gì, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ Thượng Quan Vô Kỵ lại có thể làm được đến mức bất chấp máu mủ như thế!

 

Nếu ông ta và Thượng Quan Uyển Nhi không có quan hệ máu mủ thì giết chết Thượng Quan Uyển Nhi còn có thể tha thứ được, nhưng Thượng Quan Vô Kỵ lại là ông cố của Thượng Quan Uyển Nhi!

 

Vì lấy lòng nhà họ Khổng mà ông ta lại ra tay độc ác với cháu gái mình như vậy, ngay cả Vu Khiêm cũng không khỏi âm thầm bội phục!

 

“Hừ, nhà họ Thượng Quan thật đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa! Vì lấy lòng nhà họ Khổng, vì chút tư lợi, mà không tha cho cả người nhà mình!”

 

Lý Bạch khinh thường cười nhạt.

 

“Hừ, lúc nào đến phiên cậu dạy bảo tôi!”

 

Vừa nói, Thượng Quan Vô Kỵ giơ chân lên đạp gãy cánh tay trái của Lý Bạch!

 

“Lý Bạch, trên thế giới này, máu mủ thân tình gì cũng là giả, chẳng lẽ cậu chưa nghe nói, nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở núi sâu còn có bà con sao?”

 

Vu Khiêm cười nhạt bước về phía Thượng Quan Uyển Nhi đang bị thương nặng, toàn coi như không thấy Lý Bạch.

 

Thượng Quan Uyển Nhi cố chịu đau đớn, không hề kêu rên, nhưng miệng vẫn có máu chảy ra.

 

“Chẳng lẽ trong thiên hạ, không còn ai bảo vệ tôn nghiêm sau cùng của hoàng tộc Hoa Quốc vì Nữ Đế nữa sao?”

 

“Đế Vương Các ngồi nhìn môn sinh nhà họ Khổng chà đạp linh mộ đế vương như vậy hả?”

 

Thượng Quan Uyển Nhi không người giúp đỡ, cố gắng kêu gào nhưng đáp lại cô ta cũng chỉ có tiếng mưa gió vô tình!

“Nữ Đế đã chết!”