Chiến Thần Bất Bại

Chương 388: Cõi mộng cổ quái



Đường Thiên khôi phục lại ý thức của mình, hắn còn nhớ rõ khi Lam Kính chi hải bùng cháy lên đã nuốt hắn vào trong lam sắc hỏa diễm vô cùng vô tận. Thực sự là kỳ quái, biển rộng như vậy làm sao lại bốc cháy chứ? Lam sắc hỏa diễm kia là từ đầu mà xuất hiện?

Bỗng nhiên đỉnh đầu hắn truyền đến tiếng mắng chửi đầy tức giận.

"Ngươi, cái tên phế vật này, đến tận bây giờ mà một trăm đề cũng không thể giải được là sao, đầu cắm nhiều tóc quá nên không thông minh nổi à, tu luyện kiểu này thì đến tận mùa quýt chín nào ngươi mới tu luyện được thành Thiên Sách Phá ma thủ chứ? Trong bao nhiêu đệ tử đã qua thì ngươi là rùa nhất, lẽ nào ngươi đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi?

Hai mắt Đường Thiên mờ mịt từ từ mở ra, ở trong tầm mắt của hắn là 1 vị lão giả râu tóc bạc trắng đang nhìn hắn đầy vẻ tức giận.

Đây là đâu chứ…….

Đường Thiên đang muốn mở miệng phản pháo nhưng lại phát hiện ra là mình không thể nào nói được câu nào, phát hiện này làm hắn tức điên lên thế này khác nào làm bù nhìn cho người khác chửi chứ.

" Ngươi cũng không còn là trẻ con nữa, cứ tiếp tục xuống dốc thế này thì sau này sẽ thua kém hoàn toàn người khác thôi, chỉ là phế vật mà thôi!" Lão giả đầu bạc tức không thể nuốt được cục giận này xuống cổ, nhưng giọng nói lại từ từ hòa hoãn lại:"Ngươi là kẻ có thiên tư thông minh, nhưng mà tính cách lại quá lười nhác, không chịu khổ công. Không sai, hiện tại dù là ở học viện hay là trong gia tộc, mọi người đều không cần ngươi phải chịu trách nhiệm về điều gì cả. Nhưng mà ngươi lại không chịu nghĩ gì cả, nếu như xuất hiện điều gì bất ngờ thì ngoại trừ việc hối hận, ngươi có thể làm gì chứ?"

Khuôn mặt lão giả ủ rũ đờ đẫn rời đi.

Đường Thiên bị lời khuyên bảo không đầu không cuối này làm cho ngơ ngẩn cả người, một lát sau hắn khôi phục lại tinh thần, trong lòng hắn tuy rằng còn có nhiều điều khó giải thích nhưng cũng tạm thời bỏ đi vẻ ủ ê quan sát xung quanh, dù sao hắn cũng là thiếu niên như thần làm sao có thể để chuyện này ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.

Gian phòng hắn đang ở được trang trí tương đối hoa mỹ, đồ trang trí trong phòng giá trị cũng không nhỏ, phong cách cũng rất xa lạ.

Đường Thiên chú ý tới 1 cuốn sách dày cộm đang để trên bàn, hắn đi tới và lật qua vài trang sách nhìn lên trang bìa, là một quyển sách giáo khoa tựa là "Sách thủ đề giải".

Bỗng nhiên hắn nhớ tới lời của vị bạch phát lão giả vừa rồi, trong lòng hắn chấn động. Lão giả nói hắn ngu dốt ngay cả một trăm đề cũng không thể giải nổi, lẽ nào là nói tới quyển sách này.

Hắn nhìn lướt tới trang đang mở ra, quả nhiên trang đó viết "Đề thứ 91", hắn vội lật tới trang cuối mà không khỏi giật mình vội nuốt xuống vài ngụm lãnh khí, 1024 đề.

Nghi hoặc trong lòng Đường Thiên ngày càng nhiều, cái này là sao? Những người này là ai nhỉ?

Hắn đi đến trước cửa phòng đang định sút tung cửa phòng nhìn ra ngoài nhưng phát hiện ra bất kể hắn dùng chiêu thức như thế nào, dùng lực ra sao cũng không thể nào mở được cánh cửa này.

"Tà môn"(cánh cửa có ma)

Trong lòng Đường Thiên đang lầm rầm tiếng chửi thầm, hắn biết rõ khí lực của mình lớn như thế nào, dựa vào chiêu thức cùng sức mạnh hắn vừa phát ra thì rõ ràng có thể sút bay cả bản lề cửa ấy chứ, thế mà cánh cửa vẫn trơ ra không mảy may rung động.

Sau khi tìm tòi lục lọc khắp nơi, hắn phát hiện ra ngoài trừ cuốn "Sách Thủ đề giải" có thể lay động được, ngoài ra cái gì hắn cũng chịu không thể tác động được. Đường Thiên nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là hắn đang nằm mơ.

Loay hoay nửa ngày, sau khi thể hiện đủ các lại phá hoại mong thoát khỏi giấc mơ kỳ quái này hắn cũng phát chán, và bắt đầu ngồi xuống và mở "Sách Thủ đề giải" ra xem.

Vừa mới nhìn vài trang đầu, hắn ngay lập tức bị quyển sách này hấp dẫn."Sách thủ đề giải" giảng giải cho người khác làm thế nào để phá giải được chiêu thức của người khác, mỗi một loại phá chiêu đều phi thường tinh diệu, không khỏi làm người khác phải ngẩn ngơ khen hay.

Đường Thiên vốn đi theo con đường chuyên gia cận chiến, "Sách Thủ đề giải" giảng giải cách phá chiêu đối với hắn mà nói chính là một sự giúp đỡ lớn lao. Rất nhiều chiêu thức giống nhau, hắn đã gặp không chỉ 1 vài lần, nhưng mà hắn phát hiện ra cách thức mình phá chiêu so với trong sách dạy không chỉ thua kém nửa điểm.

Nếu như những cách phá giải này được áp dụng vào thực tế chiến đâu, hẳn sẽ có khả năng đảo ngược lại thắng thua.

Nếu đã không ra được khỏi phòng vậy thì phải nghiên cứu quyển sách này thật cẩn thận mới được.

Nhưng chẳng mấy chốc Đường Thiên thấy choáng váng với phát hiện của mình, trán lấm thấm mồ hôi.

Chỉ xem thì không sao nhưng giải đề thì làm cho hắn có cảm giác luống cuống (đầu đất cắm tóc thì biết gì là thông minh) hắn không thể nào tập trung vào món này được. Trò quái dị này dành cho Hạc thì phù hợp hơn. Đường Thiên nhủ thầm ở trong lòng.

Rầm rầm rầm!

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, ngay sau đó cửa phòng bị phá tung, một thiếu niên tai to mặt lớn hùng hổ xông vào:" A Vũ, ta chờ người đã nửa ngày rồi, cổ sắp dài thành hơn ngỗng rồi, ngươi sao vẫn còn lười nhác không chịu động thân? Mau mang theo giải đề, chúng ta đi ~!.

Thiếu niên nói xong lập tức quay người lại phi ngược ra cửa, Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện ra thân thể của chính mình không thể khống chế được tay vơ vội giải đề rồi hộc tốc đuổi theo tên kia.

Wey wey Wey, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đường Thiên còn phát hiện ra chính mình còn không thể nào nói đươc tình huống lạ lùng như thế nếu là người bình thường chắc đã bị dọa cho sợ chết khiếp nhưng Đường Thiên thì dửng dung như không, không vội vã chút nào.

Rất đơn giản a, nhất định là mình đang nằm mơ! Đường Thiên nhủ thầm trong bụng

Nhưng mà giấc mơ kiểu như thế này thì là lần đầu tiên gặp phải đó

Đường Thiên mặc kệ mọi việc, yên tâm thoải mái tùy tiện để thân mình đuổi theo phía sau thiếu niên kia, vô cùng hứng thú. Nhưng mà "A Vũ" kia là ai nhỉ?

"A Vũ, lần này đi tới Thiên Hồn động, người nhất định phải cố gắng tu luyện thật tốt. Ngươi thông minh như vậy nhất định sẽ luyện thanh Thiên Sách phá ma thủ!" Thanh niên đang chạy phía trước nói ra lời lẽ vô cùng chắc chắn

Trong lòng Đường Thiên đang khấp khởi mừng thầm, cuối cùng có người nhận ra trí tuệ vô song của ta mà khen ta thông minh rồi! Dù những lời nói này là ở trong mơ nhưng mà cũng rất là có giá trị.

Mà Thiên Sách phá ma thủ….. cái tên này nghe quen quen…..

Chờ chút nào, cái tên này không phải là tên của vô song thẻ kia sao?

Hai người cuống cuồng chạy thẳng 1 đường, khinh công của thiếu niên phía trước tương đối tốt, 2 người rất nhanh đi tới một sơn động ở phía sau núi, ở cửa động có 2 vị võ giả đang đứng gác cổng.

Ở trên cửa động có bức hoành phi đề mấy chứ "Thập dặm thiên hồn" bút pháp rất thâm thúy.

Đường Thiên âm thầm kinh hãi, 2 gã võ giả đứng gác cửa này có khí tức rất mạnh, tràn đầy khí thế lạnh lẽo.

Hai gã võ giả canh cửa biết bọn họ liền để cho họ nhập động.

Khi đi tới cửa động, thiếu niên đi cùng còn không quên cổ vũ Đường Thiên:" A Vũ cố lên, phải cố gắng lên đó! Lần này phải cố gắng vượt 200 ải đó! Ta cũng sẽ cố gắng nỗ lực hơn.!"

Lời vừa dứt, thiếu niên vẫy tay sau đó dứt khoát đi vào trong động.

Đường Thiên bỗng thấy ấm áp trong lòng, hắn nghĩ tới thời gian trước đây hắn ở trong học viện An Đức, chỉ có chính mình lầm lũi tự cổ vũ bản thân mình mà thôi.

Đáng tiếc hắn không thể mở mồm nói chuyện.

Hắn cũng theo đó mà đi vào trong động.

Vừa đi vào trong động, Đường Thiên đã cảm thấy hoa mắt, bộ dáng chợt biến động.

Một thông đạo thẳng tắp lát đá cẩm thạch to lớn như từng ô vuông kéo dài xa tít tắp xuất hiện trước mắt hắn. Khoảng cách 10 thước lại xuất hiện 1 vị hồn tướng, nhìn từ gần ra xa hồn tướng đứng dày chi chit nhì không thấy điểm cuối.

10 dặm thiên hồn, tối thiểu phải có tới nghìn vị hồn tướng là ít.

Đường Thiên há hốc mồm vì ngạc nhiên, đứng trôn chân tại chỗ. Số lượng hồn tướng nhiều như thế này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Một lát sau, Đường Thiên khôi phục lại tinh thần, từ từ đi tới vị hồn tướng thứ nhất. Hắn vừa mới đi tới phạm vi cách vị hồn tướng 3 thước thì nhãn thần của vị hồn tướng bừng sáng lên giống như đang ngủ say mà giật mình tỉnh lại. Sau đó hướng Đường Thiên tung ra một trọng quyền. Quyền phong vù vù hướng tới Đường Thiên mà oanh kích.

Đường Thiên theo bản năng vội hơi nghiêng thân mình một chút. Thủ đao đánh trúng sườn trái của hồn tướng.

Phành ~!

Hồn tướng trúng chiêu liền hóa thành chùm sáng rồi biến mất vô tung.

Đường Thiên há hốc mồm, Hồn tướng vừa tấn công hắn rõ ràng là dùng chiêu thức đầu của đệ nhất đề trong 《 Sách thủ đề giải 》.

Lẽ nào........

Trong lòng Đường Thiên suy nghĩ, không nói 2 lời, hắn hăm hở chạy tới vị trí của hồn tướng thứ 2 đang ở gần.

Động tác của hắn rất nhanh, sau đó băm bổ hồn tướng thứ 2 và đánh nát hắn thành từng điểm sáng.

Sau khi liên tục vượt qua mấy ải có các vị hồn tướng trấn giữ Đường Thiên đã chắc chắn rằng những hồn tướng này chính là 《 Sách thủ đề giải 》 được biến ảo thành thực thể để huấn luyện. Tinh thần của Đường Thiên phấn khởi không thôi, trong đầu hắn lần lượt nhớ lại các đề giải trong 《 Sách thủ đề giải 》đã đọc lướt qua. Nhưng cách thông ải bằng chiến đấu thế này làm cho hắn vô cùng phấn khích và rất mong muốn được thử thách càng nhiều càng tốt.

Bây giờ hắn đã hiểu được, giấc mơ này của hắn chính là phục vụ cho việc học Thiên Sách phá ma thủ.

Đường Thiên bừng bừng khí thế, hăm hở tiến lên không có chút do dự nào lao vào ải kế tiếp.

Hắn cũng không tăng tốc đố phá ải của mình, tuy rằng đề giải đã cho hắn đáp án cách phá chiêu nhưng hắn không dựa vào đáp án sẵn có để giải đề mà lại tự mình dùng cách của mình để phá chiêu của các hồn tướng này, đúng là khổ quen rồi sướng không chịu được.

Mỗi lần đánh bại 1 vị hồn tướng vượt ải thành công, hắn đều dừng lại mở đề giải ra so sánh đáp án cùng với cách phá chiêu của chính mình để tìm ra ưu khuyết điểm. Không thể không công nhận những cách giải ở trong 《 Sách thủ đề giải 》 đều là nhưng phương pháp đã được trải qua nhiều lần nghiên cứu và thử thách trên thực tế mà đưa ra, so với cách phá chiêu của Đường Thiên thì càng xảo diệu tinh túy hơn nhiều lần.

Hóa giải, cách làm như thế này đối với Đường Thiên hoàn toàn mới mẻ xa lạ. Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới chiêu thức dùng như vậy mà có thể hóa giải lẫn nhau. Cách nhìn như vậy cũng là cách nhìn mới mẻ.

Đối với việc học tập vũ kỹ mới, Đường Thiên đều rất tập trung cố gắng thậm chí là chuyên tâm dị thường.

Ở mấy chục vị hồn tướng ở các ải sau, hắn rất nhanh phát hiện ra được, thủ đoạn hóa giải chiêu thức như thế này cũng khá là thú vị. Nhất là phương thức 1vs1 như thế này đối với chuyên gia cận chiến như hắn đúng là món ngon hợp khẩu vị.

Hắn nhìn về phía các hồn tướng ở phía trước như Hoa Hoa công tử nhìn các thiếu nữ thân hình thiếu vải, con mắt hừng hực bừng lên chiến hỏa.

1000 vị hồn tướng tương đương với 1000 cửa huấn luyện.

Muốn xông qua hết các ải này phải lợi hại như thế nào mới qua được....

Trong lòng Đường Thiên hừng hực chiến tâm, lập tức xông tới ải gần nhất.

Thiếu niên như thần đã xuất hiện rồi đây, các ngươi cứ xếp hàng chờ bị chà đạp đi, ta nhất định phải đánh gục các ngươi! Trong lòng Đường Thiên đang gào thét mà bừng lên chiến tâm. Mà ở trong mở thì hắn sẽ không biết mệt mỏi cũng không thấy đói, còn chỗ nào tốt hơn chỗ này trong việc huấn luyện?? Sau này phải nghĩ cách tóm cổ người trong binh đoàn vào đây học tập thôi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Đầu óc Đường Thiên cũng không phải thông minh cho lắm, những chiêu thức phức tạp tinh diệu nếu bắt Đường Thiên học thì không biết tên đầu đất này phải học mất bao lâu. Nhưng mà Đường Thiên chọn cách thích hợp nhất với hắn cũng là cách thân lừa ưa nặng đó là thực chiến.

Chỉ có trong thực chiến thì Đường Thiên mới có thời gian cảm nhận được độ tinh túy của chiêu thức. Lúc này đầu óc hắn đầu hết sức tập trung tìm hiều sơ hở trong chiêu thức của đối phương.

Không thể không nói, phương pháp này đúng là một dạng hành hình à.

Chiêu thức của hồn tướng càng lúc càng tinh túy ảo diệu, rất nhiều chiêu thức làm cho Đường Thiên không thể tưởng tượng được đã làm mở rộng tầm mắt của Đường Thiên. Hắn không thể không vắt óc suy nghĩ, tập trung tinh thần ở mức cao nhất mà cùng hồn tướng phân cao thấp tìm cách vượt ải. Mỗi lần như vậy là cho Đường Thiên ăn không ít thiệt thòi, mặt mũi xưng vù, quần áo thì rách nát.

Hắn thường xuyên có những ý tưởng tuyệt vời trong thực chiến mà lúc bình thường hắn có nghĩ cũng không ra.

Đương nhiên sẽ có lúc thất bại, hắn đã kẹt lại với vị hồn tướng trước mặt được nửa ngày rồi nhưng mà cũng cũng đúng thôi vì trình độ của hắn hiện tại chỉ tới được đó. Mỗi lúc như thế này, sở trường thứ 2 của hắn được phát huy hết sức nhuần nhuyễn, đó chính là bám sát cận chiến và loạn đả.

Một lần không được thì 2 lần, 2 lần không được thì 10 lần, 10 lần không được thì 100, 1000 lần. Đường Thiên vừa nhủ thầm trong lòng vừa hăm hở tiến tới trong lòng thì không ngừng nghĩ ra cách phá chiêu mới.

Hắn dùng suy nghĩ ngây thơ này mà cổ vũ chính mình, rồi từng chút từng chút mà so chiêu với hồn tướng.

Lối đi mờ ảo, hồn tướng thì đứng xếp hàng chi chít dày đặc ở trong động chỉ thấy 1 thân ảnh cô tịch đang chậm rãi đánh gục từng vị hồn tướng mà tiến tới.

Cao cao bên cửa sổ tầng 11 của Thiên Hoa lữ quán có 2 người đang chăm chú nhìn về căn cứ đồng thau nguy nga sừng sững ở xa.

Theo sự phát triển của Thành Tam Hồn mà các tửu điếm lữ quán nhà nghỉ cũng phát triển theo. Phần lớn những người bên ngoài đều tìm đến ở trọ tại đây nghỉ theo giờ, qua đêm hoặc vài ngày, điều này làm cho các nhà nghỉ, lữ quán phát triển như nấm sau mưa rào, thoáng cái mà đã đầy ặc Tam Hồn Thành. Hiện tại ở Tam Hồn thành lữ quán lớn nhỏ đã vượt quá con số 60 nhà cùng kinh doanh nhà nghỉ hơn nữa còn tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Nhà nghỉ Thiên hoa lữ quán là một thương hiệu lâu đời đẳng cấp đã được khẳng định, tác phong phục vụ hay dịch vụ đi kèm đều rất tốt.

"Thực sự là một nơi phồn hoa ~!". Người đang nói là 1 trung niên nhân tầm 40 tuổi đang chắp tay mà đứng, thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, viên mắt sâu đậm(như mất ngủ), 2 mắt dài nhỏ, nhưng khi mở ra thì tinh quang lấp lánh, quanh người tỏa ra khí tức nguy hiểm.( trong tay lấp lánh ánh hoàng kim của lọ gì đó)

Bên cạnh hắn là một nam tử trọc đầu tầm 30 tuổi xăm trổ đầy mình, toàn thân tỏa ra sự hung hãn của mãnh thú, hắn nhếch miệng cười:" 1 Voucher này đủ để chúng ta ăn 1 bữa phè phỡn ~!"

Trung niên cao gầy hỏi:"Ngươi đã tìm hiểu mọi thứ rõ ràng rồi chứ?~"

" Ta Đã tìm hiểu rõ ràng rồi ~!". Nam tử trọc đầu trả lời bình thản:"Không có cao thủ nào quá lợi hại, chỉ có mấy lão gia hỏa đứng bét Thiên Bảng và 1 đám binh lính búp bê, còn có cả cơ quan võ giả, có thể làm được cái gì chứ? Xét 1 cách toàn diện lần này chúng ta đã bắt được 1 con dê béo rồi ~!".

Trung niên cao gầy không chút do dự, trầm giọng nói:"Tối này động thủ, tốc chiến tốc thắng. Sau đó làm gì thì làm ~!"