Chiến Thần Bất Bại

Chương 3883



Nhưng ngẫm lại thêm chút, hẳn là Chư Cát Anh sẽ không tự gài bẫy mình đâu, dù gì cũng để hắn tự chọn đối thủ rồi, có phải đồ ngu đâu mà chọn một người có thực lực tương đương!

 

“Sao thế, anh Thượng Quan không bằng lòng à?” Lý Bạch nói đến đây thì khuôn mặt cũng chợt sa sầm lại, lộ ra sát khí.

 

Thượng Quan Ly do dự một chốc, sau đó mới cười nói theo: “Anh Lý nói gì thế, chỉ là so tài đánh võ treo tý tiền thưởng thôi mà!”

 

“Nhưng mà, ba nghìn cây hoa Tử Tiêu thì đúng là một con số không nhỏ đối với Ngọc Khuyết Cung chúng tôi, hơn nữa, nếu đã treo giải như thế thì chắc điện Thần Long cũng có chút thành ý nhỉ?”

 

Lý Bạch thấy Thượng Quan Ly nhún nhường, vẻ mặt ông ta lúc này cũng hòa hoãn lại: “Được thôi!”

 

“Không thì tôi có ý này, nếu chúng tôi thắng, ngoài việc để chúng tôi rời khỏi đây, điện Thần Long chỉ cần đặt thêm một nghìn cây hoa Tử Tiêu để đặt cọc, không biết…”

 

“Được! Cứ quyết định như vậy đi!” Lý Bạch đồng ý hết sức phóng khoáng.

 

Lẽ ra, Lý Bạch không có quyền quyết định một việc lớn như vậy, nhưng đây là một trận cược chắc chắn sẽ thắng thì có gì mà ông ta không dám?

 

Thấy Lý Bạch đồng ý hào phóng như thế, con ngươi của Thượng Quan Ly đảo qua đảo lại mấy vòng!

 

“Anh Lý, lỡ đâu anh không chịu nhận thì tôi cũng không biết tìm ai làm chứng đây, đúng không?”

 

Thượng Quan Ly cũng cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn một phen, thấy anh quả đúng là một người bình thường, Chư Cát Anh hẳn là thắng chắc!

 

Thế nhưng dù gì nơi này cũng là địa bàn của điện Thần Long, người ta mà coi như lời nói gió bay thì ông ta biết làm thế nào?

 

“Xem ra anh Thượng Quan không tin tưởng tôi rồi! Nhưng cũng không sao, tôi sai người đem giấy bút tới, chúng ta lập khế ước, anh yên tâm rồi chứ?” Lý Bạch nói với vẻ phối hợp hết sức.

 

Lời này cũng vừa hợp ý của Thượng Quan Ly, vậy nên ông ta liên tục gật đầu đồng ý.

 

Dù không thể giết Tiêu Chính Văn để báo thù xả hận cho Tư Mã Minh Húc, nhưng được một nghìn cây hoa Tử Tiêu về tay thì cũng coi như không phí công đi chuyến này!

 

Ngọc Khuyết Cung cách nơi này xa đến cả trăm kilomet, đã bôn ba đi xa như thế thì kiểu gì cũng phải chiếm được lợi ích chứ!

 

“Người đâu, đem giấy bút lên!” Lý Bạch bình thản sai bảo.

 

Không bao lâu sau, bút mực đã dọn xong, Lý Bạch tự mình lấy bút viết thỏa thuận, hai bên ký tên đồng ý, Thượng Quan Ly mới thở phào.

 

Thật may lần này ông ta đích thân đến, nếu đổi thành người khác thì chưa chắc Lý Bạch sẽ cho ông ta mặt mũi như vậy, có khi còn thẳng thừng xông lên choảng nhau luôn!

 

Đến lúc đó, đừng nói là lợi lộc, e là có cái mạng cũng phải bỏ lại đây.

 

“Tốt lắm, bắt đầu đi!”

 

Lý Bạch vừa nói vừa liếc mắt nhìn Long Hình, ý bảo anh ta đi thông báo với Tiêu Chính Văn.

 

Long Hình ráng nhịn cười, xoay người chạy về phía lầu các.

 

Sau khi Long Hình đi, Thượng Quan Ly còn đặc biệt gọi Chư Cát Anh đến bên mình, nhỏ giọng dặn dò: “Chút nữa cậu phải nhớ, có thể đánh đối phương bị thương tàn phế, nhưng tuyệt đối không được giết người!”

 

“Đám người Viên Thiên Canh và Tiêu Chính Văn không lộ mặt, chúng ta đánh một tên thầy phong thủy thì không làm tổn hại đến đại thể nhưng nếu cậu giết người ở đây, dựa vào tính tình của Tiêu Chính Văn thì e là hắn sẽ tuyệt đối không để chúng ta sống sót rời đi! Biết chưa?”

 

Chư Cát Anh nghe vậy thì liên tục gật đầu, đáp: “Xin cung chủ yên tâm, tôi có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm hại đến tính mạng anh ta!”

 

Lúc này Thượng Quan Ly mới yên lòng, đứng xa xa nhìn hai người Long Hình và Tiêu Chính Văn cùng nhau đi đến, vẻ mặt ông ta hơi đắc ý: “Anh Lý này, không biết mất đi một nghìn cây hoa Tử Tiêu có gây ảnh hưởng xấu gì đến anh không?”

“Nếu anh Lý khó xử thì tôi lấy một nửa thôi cũng được!

Lý Bạch nghe thế thì nhếch mép cười nói: “Anh Thượng Quan nói lời này có phải hơi sớm rồi không, hai người họ vẫn chưa đánh nhau, sao anh chắc chắn là người Ngọc Khuyết Cung các anh sẽ thắng chứ?”

Thượng Quan Ly vuốt râu nói: “Có lẽ Chư Cát Anh không phải đối thủ của ba người sau lưng anh, nhưng nếu đến cả một thầy phong thủy cũng đánh bại được cậu ta thì Ngọc Khuyết Cung tôi sao còn đặt chân ở Đông Vực được nữa?”