Chiến Thần Bất Bại

Chương 3898



Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với những người phía sau: “Mọi người chia ra hành động, nhất định phải thu được hết sáu viên Thiên Châu kia vào túi!”

“Long Vương! Nhưng anh…”

 

Không chờ Long Nguyệt nói hết, Tiêu Chính Văn đã xua tay, nói: “Tôi tự có cách, không cần lo cho tôi, các cậu cứ việc đi giành lấy Thiên Châu là được!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ chắp tay về phía hai anh em nhà họ Bạch, giây tiếp theo, thân hình anh lóe lên, lập tức xuất hiện ở cách xa trăm mét!

 

Bóng dáng của Tiêu Chính Văn vừa lao ra ngoài trăm mét, mấy bóng người trong đám sương mù xung quanh cũng lập tức đuổi ra ngoài.

 

“Không hay rồi, Long Vương gặp nguy hiểm!”

 

Long Nguyệt vừa muốn truy đuổi lên nhưng đã bị Long Hình giơ tay ngăn lại.

 

“Long Nguyệt, Long Vương đã nói rất rõ rồi, bảo chúng ta nhất định phải giành lấy Thiên Châu, đi thôi!”

 

Ngay khi giọng nói của Long Hình vừa dứt, anh ta liền kéo lấy hai người Long Nguyệt và Long Ngao chạy thẳng vào rừng cây bên đường.

 

Bạch Ngọc Trinh quay đầu lại nhìn Bạch Thiên Kiệt: “Anh, chúng ta có cần…”

 

Bạch Thiên Kiệt khẽ lắc đầu, nói: “Không cần, nếu Tiêu Chính Văn có thể tự mình đánh lạc hướng sự chú ý của đám người truy sát thì anh ấy nhất định có giải pháp rồi! Chúng ta đi!”

 

Nói xong, Bạch Thiên Kiệt kéo lấy tay em gái, ngay lập tức ẩn vào trong sương mù.

 

Trong màn sương mù dày đặc, bóng dáng của Tần Cối chợt lóe lên, xuất hiện ở trong khu rừng rậm cách Tiêu Chính Văn chưa tới trăm bước.

 

“Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu chạy không thoát được đâu”.

 

Ngay khi giọng nói của Tần Cối vừa dứt, bóng hình của đám người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long cũng lần lượt xuất hiện.

 

Không chỉ có ba người bọn họ, mà còn có một số cao thủ của Bát Hiền Từ cũng lần lượt xúm đến.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được sự khác thường xung quanh, cũng cùng lúc đó, một luồng kiếm khí, dưới sự bao phủ của sương mù, âm thầm tập kích về phía Tiêu Chính Văn!

 

“Soạt!”

 

Một âm thanh phá vỡ không trung truyền đến, Tiêu Chính Văn theo bản năng né người sang một bên, một luồng sáng lạnh quét qua sát tà áo của Tiêu Chính Văn!

 

“Rầm!”

 

Một tảng đá cực lớn bị chém làm hai, khói bụi xung quanh lập tức bay mịt mù.