Chiến Thần Bất Bại

Chương 3939



Chương 3939

 

“Sao thế, cậu không có hứng thú với cuộc quyết đấu của cả hai người này ư? Phương Tử Anh chính là đệ tử giỏi của Vương Huyền Sách, hơn nữa Lý Thời Miễn cũng không phải là hạng người bình thường!”

 

“Cho dù là cường giả có cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh cao cũng có thể có cảm ngộ từ trong trận quyết đấu của hai người bọn họ!”

 

Tần Lương Ngọc nhíu mày, thậm chí cảm thấy người thanh niên bên cạnh mình ngông cuồng quá mức!

 

“Trận quyết đấu như này không có gì hay ho! Vả lại, chênh lệch giữa hai người quá lớn, lại không ở cùng đẳng cấp thì có gì đáng để xem chứ?”

 

Tiêu Chính Văn không cho là đúng nói.

 

“Cậu còn trẻ mà mạnh miệng quá nhỉ!”, Tần Lương Ngọc mím môi cười nói.

 

Đúng lúc này, Lý Thời Miễn đã tung người về phía Phương Tử Anh, ở phía sau hắn giống như có vạn đạo kiếm ảnh, trong mắt bừng bừng lửa giận hóa thành kiếm khí thực chất, trường kiếm trong tay vung lên, trời đất biến sắc!

 

“Ầm!”

 

Phương Tử Anh cũng di chuyển nhưng chỉ bình thản giơ kiếm, tuy nhiên giây tiếp theo tất cả mọi người đều đứng tại chỗ!

 

Thật sự chỉ dùng một nhát kiếm đã khiến Lý Thời Miễn rơi từ trên cao xuống đất!

 

Yên tĩnh!

 

Không gian lặng ngắt như tờ!

 

Một hồi lâu sau, Tần Lương Ngọc mới định thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Chính Văn ở bên cạnh!

 

Thành thật mà nói, ngay cả vị Đại Đế này cũng không thể nhìn ra Phương Tử Anh có thể đánh bại Lý Thời Miễn trong ba chiêu!

 

Nhưng Tiêu Chính Văn đã nói câu này từ trước, nó chứng tỏ điều gì? Đạo cảnh của Tiêu Chính Văn đã đến mức sâu không lường được!

 

“Bốp bốp bốp!”

 

Không biết ai đã vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó toàn bộ mọi người đều vỗ tay chúc mừng Phương Tử Anh!

 

Đúng lúc này, lại có một thanh niên mặc áo trắng nhảy lên không trung!

 

Chính là Phương Thời Anh vừa bị Tiêu Chính Văn đuổi đi!

 

Phương Thời Anh vừa thì thầm bên tai Phương Tử Anh, vừa chỉ tay về phía xe ngựa cách đó không xa!

 

“Cái gì? Vậy mà lại có người dám coi thường nhà họ Phương sao?”, sắc mặt Phương Tử Anh bỗng trở nên u ám.

 

Khi ánh mắt Phương Tử Anh nhìn về phía xe ngựa của Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc, tất cả mọi người đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía hai người trong xe ngựa.

 

“Tôi nghe nói vừa rồi có người đả thương người nhà họ Phương! Ai ra tay thì đứng ra đây, tự chặt hai tay, hôm nay nhà họ Phương sẽ không truy cứu nữa!”