Chiến Thần Bất Bại

Chương 3962



Chương 3962

Tiêu Chính Văn hơi khó hiểu nhìn về phía Lưu Bá Ôn nói: “Tiên sinh nhìn ra tôi dùng đan dược bằng cách nào vậy?”

“Ha ha!”

Lưu Bá Ôn vuốt râu, lạnh lùng cười nói: “Với tuổi của cậu, cho dù là kỳ tài như Bạch Khởi và Hạng Vũ cũng không có khả năng đạt tới tu vi Nhân Hoàng cấp sáu!”

“Chẳng lẽ cậu còn có thể sánh vai với Hạng Vũ và Bạch Khởi sao?”

“Quan trọng nhất ở cảnh giới Nhân Hoàng là bồi dưỡng đạo cảnh, nếu không thì sau khi cậu đạt đến Đế Cảnh sẽ cảm thấy không đủ lực bước tiếp. Khi đạt đến cảnh giới nhất định, nếu cảnh giới quá cao mà đạo cảnh quá thấp, muốn bù đắp lại thì đã quá muộn rồi!”

Lưu Bá Ôn nói thẳng.

Lời nói của ông ta đã nói rất thẳng thắn, cách làm vội vàng của Tiêu Chính Văn chính là đại kỵ trên con đường võ đạo, một khi Tiêu Chính Văn đột phá Đế Cảnh thì đừng mơ tưởng bù đắp cho sự thiếu hụt đạo cảnh!

Đến lúc đó Tiêu Chính Văn sẽ trở thành một cao thủ Đế Cảnh có tiếng không có miếng, cảnh giới càng cao, ngược lại chiến lực càng thấp, chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi!

Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy, lắc đầu cười khổ.

Có lẽ anh thực sự còn quá trẻ, hầu như không ai tin rằng cảnh giới của mình là thực sự tăng cao, không ai tin rằng anh đã lĩnh ngộ đến Quy Chân!

Có thể nói Quy Chân chính là đạo cảnh cuối cùng của cao thủ Đế Cảnh, không đột phá Đế Cảnh thì căn bản không có khả năng lĩnh ngộ được cấp bậc “Hư Vô”!

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi, bởi vậy Lưu Bá Ôn vừa hay nói ngược lại, đạo cảnh của Tiêu Chính Văn luôn cao hơn cảnh giới, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng anh có thể một đường lội ngược dòng!

Tuy rằng Lưu Bá Ôn nói lời này cực kỳ võ đoán, thậm chí có vẻ ông ta hơi ếch ngồi đáy giếng nhưng nể mặt Tần Lương Ngọc nên Tiêu Chính Văn cũng không tranh cãi quá nhiều!

Thấy Tiêu Chính Văn im lặng không đáp, Lưu Bá Ôn lầm tưởng mình đã đoán trúng nên lại nói: “Do đó tôi mới muốn khuyên cậu, đừng dùng đan dược để nâng cao cảnh giới nữa!”

“Nếu không sau khi đạt đến Đế Cảnh, cậu sẽ hoàn toàn làm một phế nhân!”

Lưu Bá Ôn nói những lời này rất tự tin, cứ như thể nhìn thấu kiếp trước và kiếp này của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Lương Ngọc, cũng không nên biện giải quá nhiều với Lưu Bá Ôn.

“Chi bằng như vậy đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ mời các nhân vật của các tông môn lớn đến dự tiệc, trong bữa tiệc tôi sẽ nhắc đến tên cậu, đến lúc đó cũng sẽ giúp cậu giảm bớt phiền toái không cần thiết!”

Ý của Lưu Bá Ôn rất rõ ràng, hoàn toàn là nể mặt Tần Lương Ngọc nên mới dát vàng lên Tiêu Chính Văn!

Đều cùng là môn phái đạo thuật, ít nhất khi những tông môn kia xung đột với Tiêu Chính Văn thì sẽ cân nhắc đến Lưu Bá Ôn, để lại cho Tiêu Chính Văn đường lui!

Tuy nhiên Tiêu Chính Văn có thể nắm bắt cơ hội thuận lợi này để kết bạn rộng rãi hay không thì còn phải xem Tiêu Chính Văn thế nào.

Có một số việc chỉ có thể do sư phụ dẫn vào cửa nhưng tu hành thì ở bản thân!

“Vậy thì cảm ơn ông!”, Tần Lương Ngọc không đợi Tiêu Chính Văn mở lời thì đã thay Tiêu Chính Văn nói cảm ơn.

Sau đó Tần Lương Ngọc kéo Tiêu Chính Văn ra khỏi đại sảnh, vừa đi ra ngoài cửa, vừa quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu thấy Ông Lưu này thế nào?”

“Ếch ngồi đáy giếng!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói.