Chiến Thần Bất Bại

Chương 3966



Chương 3966

Hiện nay, các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ vô cùng phức tạp và không rõ ràng. Ngay cả ông ta cũng không rõ trong lòng Tần Lương Ngọc đang nghĩ gì.

Vào thời điểm như thế này, muốn Lưu Bá Ôn cùng giúp đỡ người này, sẽ gây ra bất lợi cực lớn cho Nguyệt Hoa Các.

“Ý của trưởng lão là khiến tên nhãi kia hoàn toàn biến mất?”, Lan Đình Ngọc trầm ngâm nói.

Trưởng lão khẽ gật đầu, muốn làm giảm bớt sự thù địch của các bên trong thành Đại Phong, cách duy nhất là phải loại bỏ hoàn toàn tâm bão!

Hy sinh một tên tiểu bối không rõ lai lịch, còn hơn các thế lực đánh nhau rồi máu chảy thành sông!

Cùng lúc này, Nguyệt Nhi và Thiên Dương đều nhìn Lưu Bá Ôn với vẻ khó hiểu. Bọn họ thật sự không hiểu tại sao, rõ ràng Lưu Bá Ôn không thích Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Tần Lương Ngọc, ủng hộ Tiêu Chính Văn.

“Thưa ông, tên này còn trẻ, càng không biết đường đúng sai, hơn nữa, tu vi của hắn rõ ràng không cao, tại sao ông lại muốn giúp đỡ người này?”, Thiên Dương nói ra thắc mắc trong lòng.

Dù sao trong thành Đại Phong cũng không thiếu cao thủ, thậm chí còn có nhiều cao thủ có cảnh giới cao hơn Tiêu Chính Văn, hơn nữa, ấn tượng của ông ta về Tiêu Chính Văn cực kỳ xấu.

Một cái vỏ rỗng như Tiêu Chính Văn chắc chắn không chịu nổi dò xét. Chỉ cần gặp cao thủ thật sự, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Nếu như vậy thật, chẳng phải như đánh vào mặt Lưu Bá Ôn sao?

“Các cậu quá nông cạn. Chỉ khi đẩy tên này lên đỉnh cao, mới có thể thu hút sự chú ý của tất cả các bên. Khi tất cả các bên chỉ tập trung vào một mình cậu ta, mọi mâu thuẫn giữa họ có thể được xoa dịu!”

“Hiện tại, nhìn từ bên ngoài, thành Đại Phong có vẻ rất yên bình, nhưng bên trong đang cuộn trào sóng gió. Nhà họ Phương có ý định ra mặt, nhưng Nguyệt Hoa Các lại không muốn giao lại quyền kiểm soát thành Đại Phong!”

“Các tông môn lớn trong thành đang chia làm hai phe. Nếu Nguyệt Hoa Các và nhà họ Phương khai chiến, cả thành Đại Phong này sẽ máu chảy thành sông!”

“Đúng lúc tên Tiêu Chính Văn này lại giết Phương Thời Anh, vừa hay có thể chuyển mối hận thù của nhà họ Phương lên người cậu ta! Thà chết một Tiêu Chính Văn còn hơn chết cả thành Đại Phong!”

“Vì thành Đại Phong, vì Nguyệt Hoa Các, hy sinh một Tiêu Chính Văn là cách tốt nhất!”, Lưu Bá Ôn trầm giọng giải thích.

Có thể nói, ngay từ đầu, Lưu Bá Ôn đã coi Tiêu Chính Văn như vật hy sinh. Từ đầu đến cuối, trong lòng ông ta, Tiêu Chính Văn trước mắt chỉ là trùng tên với chàng trai đã làm dậy sóng ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi!

Loại người mưu cầu danh lợi này chỉ dùng để hy sinh!

Ngay cả Lưu Bá Ôn cũng không muốn nói một lời với Tiêu Chính Văn, đây đã là một loại khinh thường rồi.

Nếu không phải nể mặt Tần Lương Ngọc thì Lưu Bá Ôn sẽ không bao giờ gặp mặt Tiêu Chính Văn.

Sáng hôm sau, Tần Lương Ngọc dẫn Tiêu Chính Văn đến tìm Lưu Bá Ôn. Nguyệt Nhi và Thiên Dương dẫn Tần Lương Ngọc và những người khác vào sảnh lớn, sau đó đó lui ra cửa, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn sắp hy sinh, thầm cười mỉa.

Không lâu sau, các nhân vật đứng đầu các tông môn và thế gia trong thành Đại Phong cũng lần lượt tới.