Chiến Thần Bất Bại

Chương 4071



Thấy quản lý Lữ trở mặt, Vương Vũ ngây người, đầu óc trống rỗng, sững sờ đứng tại chỗ mới nhanh chân bước đến nói: “Quản lý Lữ, chuyện này…”

 

“Dám cược thì chịu thua, rõ chưa?”, quản lý Lữ khinh thường nhìn Vương Vũ nói.

 

“Quản lý Lữ, đây là bảo vật tổ truyền của nhà họ Mạnh, ông… ông muốn bảo vệ cho tên họ Tiêu?”, lúc này Vương Vũ đã hiểu ngay.

 

Hắn không ngốc, bây giờ cảnh tượng này chỉ có một lời giải thích là Tiêu Chính Văn và Ngọc Phụng Lâu đã thông đồng với nhau, mục đích là muốn bẫy hắn và Mạnh Phi Vũ.

 

“Cậu Vương, lúc đó cậu cũng gật đầu đồng ý rồi, hơn nữa là tự cậu đề nghị muốn đánh cược mà, đồ của cậu từ đâu mà có không liên quan gì đến Ngọc Phụng Lâu”.

 

“Nhưng chỉ cần lên bàn cược thì dám cược phải dám thua”.

 

Nghe quản lý Lữ nói thế, Vương Vũ nổi giận.

 

“Quản lý Lữ, nhưng ông đích thân tìm đến tôi bàn bạc làm sao để mưu hại Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương. Hơn nữa là ông đề nghị, bảo tôi đến chỗ cậu Mạnh mượn bảo thuật”.

 

“Rồi sau đó lấy lý do Tiêu Chính Văn vô cớ mở thần bảo tuyệt thế này ra thì sẽ trách tội anh ta”.

 

Vương Vũ nhất thời bị lửa giận đánh vào tâm lý bèn nói ra hết toàn bộ câu chuyện.

 

Không phải là tâm lý của Vương Vũ quá kém mà là hậu quả chuyện này quá mức nghiêm trọng, hắn không gánh vác nổi.

 

Người khác thì không nói nhưng Mạnh Phi Vũ và nhà họ Mạnh sẽ không tha cho hắn.

 

Làm mất bảo vật tổ truyền của nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh sẽ dễ dàng buông tha cho hắn sao?

 

Chỉ là Vương Vũ vừa dứt lời, quản lý Lữ hừ một tiếng nói: “Hỗn xược! Tôi là ai cơ chứ? Sẽ hợp sức hãm hại người khác với cậu sao?”

 

“Cậu nghĩ Ngọc Phụng Lâu là nơi nào, là nơi cậu có thể tùy tiện sỉ nhục sao?”

 

“Vương Vũ, đừng nghĩ cậu nổi tiếng trong giới trẻ thì có thể hỗn láo sỉ nhục người khác. Hơn nữa Ngọc Phụng Lâu trước giờ mua bán công bằng, đánh cược trận pháp minh bạch rõ ràng”.

 

“Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt biết bao nhiêu người, người ta mở ra bảo thuật tuyệt thế, cậu lại hất nước bẩn trên người người ta, muốn hối hận thì lấy lại bí thuật của cậu đi, thậm chí còn không tiếc đổ tội nói Ngọc Phụng Lâu cấu kết với cậu, ai cho cậu lá gan đó vậy?”

 

“Nói khó nghe một chút, dù cậu có là người xuất sắc trong thế hệ trẻ nhưng tôi cũng là ông chủ của Ngọc Phụng Lâu, cùng tính kế với cậu? Cậu xứng sao?”

 

Quản lý Lữ cười mỉa nói.

 

Vương Vũ quả thật là người nổi tiếng trong thế hệ trẻ ở thành Thiên Đô, nhưng so với Thành Phủ thì hắn nào phải là đối thủ của quản lý Lữ đa mưu túc trí?

 

Quản lý Lữ có thể trở thành nhân vật số hai của Ngọc Phụng Lâu dĩ nhiên phải có vài thủ đoạn.

 

Chỉ một lời nói đã có thể vứt bỏ sạch sẽ quan hệ giữa mình với Vương Vũ, hơn nữa còn công khai những hành vi hèn hạ của Vương Vũ.