Chiến Thần Bất Bại

Chương 4101



Chương 4101

 

“Dĩ nhiên cậu cũng có thể ra tay đánh tôi, chỉ cần cậu có thể yên ổn rời đi thì tôi cũng có thể không truy cứu nữa”.

 

Ông ta nói thế khiến mọi người có mặt ở đó đều phẫn nộ.

 

“Thật không ngờ trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực lại hèn hạ vô liêm sỉ như thế”.

 

“Hừ! Đúng là nghe mà rợn cả người, rõ ràng người ta đã thắng rồi mà còn muốn họ đánh thêm một trận nữa, chỉ được phép thua không được thắng. Tôi nghĩ chi bằng trói người ta lại luôn có phải hay hơn không”.

 

“Mẹ kiếp, đúng là không biết xấu hổ”.

 

Không ít người bắt đầu thì thầm với nhau đều chỉ trách Trần Thiên Cổ.

 

Nhưng Vương Vũ đã hoàn toàn hồi phục như lúc đầu, nào có quản được nhiều như thế.

 

Hắn chắp hai tay sau lưng, đắc ý đến gần Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Hừ, tên họ Tiêu, anh có nằm mơ cũng không ngờ chứ gì”.

 

“Anh nghĩ có thể đánh được tôi là giỏi lắm sao? Nói cho anh biết dù anh có sức chiến đấu kinh thiên động địa cỡ nào thì cũng không thể đắc ý khoe khoang, phải biết núi cao còn có núi cao hơn khi ở trên địa bàn của Thiên Cung Bắc Cực”.

 

“Với thân phận của tôi muốn giết anh, anh chỉ có thể giơ cổ ra để tôi chém. Ngay cả phản kháng đều là tội không thể tha thứ”.

 

Lúc này Vương Vũ đã không còn kiêng dè gì nữa, hoặc có thể nói là không cần mặt mũi gì nữa.

 

Suy cho cùng dù so về sức chiến đấu, tài năng hay khả năng lĩnh hội, hắn cứ nghĩ có thể bỏ xa Tiêu Chính Văn vài con phố nhưng sự thật chứng minh hắn còn chẳng có tư cách so với Tiêu Chính Văn.

 

Ngoài thực lực ra, hắn cũng chỉ có thể chèn ép Tiêu Chính Văn bằng thân phận và lai lịch.

 

Ít nhất về điểm này Vương Vũ có một trăm phần trăm chắc chắn có thể nghiền ép Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa bây giờ hắn nào còn mặt mũi gì nữa.

 

Vừa lúc nãy bị Tiêu Chính Văn đánh như một con chó chết, thể diện của hắn đã mất sạch rồi.

 

Cũng may phía sau hắn còn có trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực – Trần Thiên Cổ này, hơn nữa Cao Vũ không chỉ là đệ tử của Trần Thiên Cổ mà còn là cháu ngoại ruột của ông ta.

 

Tiêu Chính Văn vừa đến Thiên Cung Bắc Cực đã đắc tội với người không nên đắc tội, có thể nói kết cục hôm nay của anh ta đã xác định rồi.

 

Huống gì sau này bộ phận Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô đều do Vương Vũ hắn quản lý, dù là vì thể diện thì Trần Thiên Cổ cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.

 

Dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh hơn người, còn có thể một mình chống lại cả Thiên Cung Bắc Cực sao?

 

Thế nên Vương Vũ mới dám ngông cuồng như ban đầu.

 

Còn người khác bàn luận về hắn thế nào, Vương Vũ đã không quan tâm nhiều đến thế nữa rồi, dù sao da mặt cũng đã vứt sạch, điều hắn muốn hôm nay là khiến Tiêu Chính Văn chết không toàn thây.

 

Hơn nữa hôm nay hắn muốn giày vò Tiêu Chính Văn đến chết, để Tiêu Chính Văn cũng bị mình đạp dưới chân như con chó.

 

Nghe Vương Vũ nói thế, rất nhiều người không khỏi nhíu mày.

 

Dù sao những người ở đây không phải đều là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, còn có không ít đệ tử gia tộc từ bên ngoài đến ở nhờ trong Thiên Cung Bắc Cực.

 

Người Thiên Cung Bắc Cực có thể không cần thể diện nhưng người ta sẽ không mặt dày như chúng.

 

“Vương Vũ, anh làm thế có hơi quá đáng không?”