Chiến Thần Bất Bại

Chương 4122



Trên thực tế, Vương Vũ mới là tia hy vọng của người bốn người bọn họ, ngay cả ông ta cũng không hiểu nổi tại sao ông lão Thiên Tinh lại vì Tiêu Chính Văn mà dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng của bốn người bọn họ!

 

“Cậu Tiêu, mời!”

Ông lão Thiên Tinh nói rồi làm một động tác tay tỏ ý mời với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn vừa mới sải bước tiến lên trước, Thiên Nguyệt đã cười lạnh lùng nói: “Hy vọng cậu Tiêu đừng khiến cho chúng tôi phải thất vọng, nếu không thì chuyện của Vương Vũ chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu!”

 

Vừa nói, khí tức khắp người trưởng lão Thiên Nguyệt cũng đột nhiên biến đổi, một cỗ sát khí nồng đậm cứ thế lan toả ra!

 

“Thiên Nguyệt! Không được vô lễ!”

 

Ông lão Thiên Tinh nói rồi vung tay ra, một cỗ khí tức càng thêm cường đại xoá tan đi hết toàn bộ sát khí mà trưởng lão Thiên Nguyệt bộc phát ra!

 

Nhìn ông lão Thiên Tinh dẫn Tiêu Chính Văn tiến vào trong cung điện, trưởng lão Thiên Nguyệt hừ một tiếng, không cam tâm nói: “Sư huynh, dù huynh dẫn cậu ta vào thì cũng có tác dụng gì?”

 

“Chủ nhân của những bộ hài cốt bên dưới núi kia, có ai không phải cao thủ Đế Cảnh? Có ai không có khả năng lĩnh hội mạnh hơn cậu ta? Cậu ta chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng, làm sao có thể lĩnh hội được pháp môn uyên thâm như vậy?”

 

“Ngay cả bốn sư huynh sư đệ chúng ta, hàng nghìn năm nay bế quan lĩnh hội cũng chưa thể chạm tới được một chút thiên cơ, một tiểu bối như cậu ta sao có thể phá vỡ những điều đã ràng buộc cả nghìn năm nay!”

 

“Vả lại, nếu như mở cánh cửa đó cho cậu ta, ngay cả cảnh giới của sư huynh cũng không ổn định, lỡ như lúc này kẻ địch mạnh tới, Thiên Cung Bắc Cực của chúng ta sẽ bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt ngay thôi!”

 

Mặc dù trưởng lão Thiên Nguyệt chưa tiến lên trước ngăn cản, thế nhưng những lời này lại từng câu từng chữ nói trúng điểm mấu chốt!

 

Bốn người bọn họ sử dụng hết thọ nguyên nhanh như vậy chính là vì trước đây đã vô số lần mở cánh cửa huyền diệu kia ra, mà với cảnh giới bây giờ của bọn họ, có thể nói là mỗi một lần mở cánh cửa huyền diệu ra là đều đang đặt cược tính mạng!

 

Thọ nguyên của bốn người có thể cạn kiệt bất cứ lúc nào!

 

Vì một tiểu bối ở cảnh giới Nhân Hoàng mà mạo hiểm như vậy, trong mắt trưởng lão Thiên Nguyệt thực sự không đáng!

 

“Dù thân chết đạo tiêu thì ta và đệ cũng phải sống cho xứng với sư tôn! Cả Thiên Cung Bắc Cực bây giờ chỉ còn lại ba huynh đệ chúng ta, nếu như trước khi chúng ta nhắm mắt mà vẫn chưa thể tìm ra được truyền nhân thì còn có mặt mũi gì mà đi gặp sư tôn nữa?”

 

“Bây giờ, đệ và ta đã như ngọn đèn trước gió, cứ để cho ta mạo hiểm lần này đi! Lỡ như ta không thể bước ra ngoài thì Thiên Cung Bắc Cực phải nhờ vào sư đệ rồi!”

 

Ông lão Thiên Tinh khẽ ngẩng đầu thở dài một tiếng.

“Sư huynh! Nhưng…thế nhưng lỡ như cậu ta…”