Chiến Thần Bất Bại

Chương 4332



Hơn nữa cả chặng đường căn bản không nhìn thấy kiểu kiến trúc của Âu Lục mang phong cách riêng kia, thậm chí còn chẳng nhìn thấy cảnh đổ nát, chỉ có sự hoang vu tưởng như vô tận mà thôi!

 

“Tuyệt đối không sai được, chúng ta đi thẳng từ thành Đại Phong tới, bản thân thành Đại Phong chính là biên giới rồi, chỉ cần phương hướng không sai thì chúng ta sẽ không thể đi nhầm nơi được!”

 

Tần Lương Ngọc nhíu mày nói.

 

Mới bắt đầu, Tần Lương Ngọc cũng cảm thấy Tây Vực không thể có khung cảnh hoang tàn tới vậy, còn cho rằng nơi giáp với Đông Vực đã bị Đại Thành biên giới của Tây Vực bỏ đi rồi!

 

Thế nhưng không ngờ đã đi được cả nghìn dặm mà vẫn là hoang mạc không thấy điểm cuối!

 

Điều này hoàn toàn khác xa với Tây Vực trong ký ức của Tần Lương Ngọc từ một trăm năm trước!

 

Mọi người lại đi về phía trước thêm một nghìn dặm nữa thì mới nhìn thấy một bức tường thành giống như một gò đất ở phía xa, mà ở nơi cách bức tường thành không xa là một thôn trấn trông hết sức cũ nát!

 

Tới lại gần hơn, Từ Huy Tổ mới hỏi một ông lão đang cày ruộng: “Ông cụ ơi, làm phiền ông một chút, phía trước là thành Minh Nguyệt sao?”

 

Thành Minh Nguyệt chính là cổ thành biên giới kề sát với thành Đại Phong của Tây Vực, hơn nữa phân nhánh của nhà họ Trương cũng ở trong thành Minh Nguyệt!

 

“Ông nói cái gì cơ?”, ông lão ngẩng đầu lên liếc nhìn Từ Huy Tổ, nhíu mày hỏi.

 

“Phía trước là thành Minh Nguyệt sao?”, Từ Huy Tổ lặp lại câu hỏi.

 

“Các vị, thật sự ngại quá, ông nội tôi đã có tuổi rồi, tai hơi lãng một chút!”

 

Đúng vào lúc này, một cô gái trẻ ăn mặc như con gái nhà nông đeo một cái giỏ trúc bước tới.

 

Trong giỏ trúc có một vài món ăn và một bình rượu, rõ ràng là cô gái trẻ đang mang cơm tới cho ông lão.

 

Mặc dù cô ta không trang điểm nhưng chẳng khó để nhìn ra cô ta là một cô gái xinh đẹp.

 

“Cô gái, xin chào! Chúng tôi là người buôn bán vừa tới từ Đông Vực, muốn đến thành Minh Nguyệt mua hàng hoá, bởi vì quá lâu không tới Tây Vực nên bị lạc đường!”, Tần Lương Ngọc tiến lên trước một bước, nói.

 

“Chào chị, tôi tên là Linh Nhi! Mấy người định tới thành Minh Nguyệt sao?”, Linh Nhi khẽ cười nói với Tần Lương Ngọc.

 

“Đúng, phía trước kia là thành Minh Nguyệt à? Tôi nhớ là thành Minh Nguyệt rất phồn hoa, hơn nữa tường thành cũng không đổ nát tới vậy, vì thế nên mới lo lắng có phải đi nhầm hướng rồi hay không!”, Tần Lương Ngọc giải thích với Linh Nhi.

 

“Không, đó là Vệ Thành, đi thêm bảy trăm dặm về phía trước nữa mới tới thành Minh Nguyệt! Nhưng mà tôi thấy mấy người không giống với người buôn bán nhỉ, nói thật thì xung quanh đây đã rất nhiều năm không có thương gia qua lại rồi!”

 

Linh Nhi nhíu mày quan sát hai người Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ:

 

Mặc dù cô ta chỉ là một cô con gái nhà nông, thế nhưng theo như cô ta được biết thì nơi này cách thành Đại Phong của Đông Vực phải tới hơn ba nghìn dặm đường.

 

Hơn nữa dọc đường ngay cả một thôn trấn cũng không có, cả chặng đường đi, ngoại trừ hoang mạc thì chính là cỏ dại, đừng nói là thương gia, ngay cả võ giả thông thường cũng không thể đảm bảo có thể sống sót trở về thành Đại Phong!

Mà mấy người trước mặt căn bản không hề có cảm giác cát bụi dặm trường, ngược lại còn ăn mặc gọn gàng, không dính một hạt bụi!