Chiến Thần Bất Bại

Chương 4433



Mặc dù đây chỉ là tàn niệm còn sót lại của Hạng Vũ, nhưng cũng đủ khiến đám người Điền Văn sợ xanh mặt, Tử Cống cũng phải lùi lại phía sau vài bước.

 

“Hạng Vũ! Ông đã chết rồi, đây chỉ là tàn niệm mà thôi, vậy mà còn muốn ngăn cản tôi sao? Hôm nay, tôi chỉ muốn giết tên này, không liên quan gì đến ông cả! Nếu ông biết điều thì mau tránh ra, nếu không ngay cả tàn niệm cuối cùng của ông cũng sẽ biến mất đấy!”

 

Tử Cống nghiến răng, tiến lên một bước, lạnh lùng đe dọa.

“Hừ! Mạnh miệng quá nhỉ!”

 

“Cho dù tôi chỉ còn một tàn niệm thì kẻ bỉ ổi như ông cũng có thể đấu lại tôi sao? Hạng Vũ tôi chinh chiến cả đời, tung hoành khắp nơi, ai dám cản tôi?”

 

“Muốn giết ông, cần gì chân thân! Một tàn niệm là đủ rồi!”

 

Nói xong, Hạng Vũ cũng tiến lên một bước, đối đầu với Tử Cống trên không trung.

 

Lúc này, trên bầu trời giống như có vạn con ngựa phi nước đại, phía sau Hạng Vũ, sương mù dày đặc tỏa ra, tựa như vạn quân vạn mã đang lao về phương hướng này!

 

“Hừ, khoác lác không biết ngượng mồm!”

 

Tử Cống nghiến răng, vung kiếm tiến lên.

 

Một con Thương Long đột nhiên bay ra từ kiếm ông ta, nó phun ra một luồng khí tức của rồng, phóng về phía ngực Hạng Vũ.

 

Dù sao Hạng Vũ cũng chỉ là một tia tàn niệm, không phải thân thể thật sự, mà khí tức của rồng lại là thức khắc chế tà ác nhất, cho dù là tàn niệm hay linh hồn lang thang thì đều bị khí tức của rồng áp chế.

 

“Thật buồn cười!”

 

Hạng Vũ chế nhạo, thanh thương bạc trong tay khẽ run lên.

 

“Lên!”

 

Thanh thương bạc biến thành một con rồng bạc, đối đầu với đòn tấn công của Tử Cống.

 

Trên bầu trời, hai con Thương Long đan xen vào nhau, bỗng chốc, sắc trời thay đổi, mưa to gió lớn nổi lên, sấm chớp ầm ầm như ngày tận thế đã đến.

 

Thương Long và sấm sét đan xen vào nhau, gần như bao phủ toàn bộ bầu trời Đế Khư.

 

Hơn nữa thỉnh thoảng lại có ngôi sao rơi xuống.

 

Lần này, người xem sợ đến mức sững sờ. Hai người này vừa giao chiến đã vô cùng quyết liệt.

 

“Khí tức của rồng thôi mà, dọa trẻ con cũng không sợ! Hôm nay bản soái sẽ cho ông thấy thế nào là rồng thật phẫn nộ!”

 

Vừa dứt lời, cây thương bạc trong tay Hạng Vũ khựng lại sau đó hướng lên trời.

 

“Vù!”

 

Trong phút chốc, con rồng bạc lúc trước đã biến thành một con rồng đỏ.

 

Rồng đỏ khổng lồ há miệng, ngẩng đầu gầm lớn.

Ngay sau đó, đầu rồng đột nhiên hướng xuống phun ra một ngọn lửa đỏ rực.

Chỉ là ngọn lửa này khác với các ngọn lửa thông thường, ngọn lửa đi đến đâu, không khí cũng bốc cháy đến đó.

“Đó…đó là Chân Long Viêm!”

Nhìn thấy cảnh này, Điền Văn sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng tránh xa ngàn dặm.