Chiến Thần Bất Bại

Chương 4482



Chương 4482

 

Thêm nữa khi xem người đồ đen đánh nhau với Ngụy Võ Hầu, người đồ đen vẫn cứ trầm tĩnh, chiếm hết cơ hội, đúng là khá giống trưởng lão Thanh Dương.

 

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn đi đến gần Ngụy Võ Hầu, ánh mắt Ngụy Võ Hầu lóe sáng, bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ.

 

Chỉ thấy một tay ông ta nâng kiếm lên, vẽ một đường trong không trung, rất kiếm hoa nở rộ đầy trời.

 

Kiếm hoa dày đặc như bông sen trắng âm thầm kết hợp với đại đạo trời đất, trông như vô cùng chặt chẽ, hàng ngàn kiếm khí càng giống bông sen trắng nửa khép nửa mở, bảo vệ bản thể của Ngụy Võ Hầu.

 

Nhìn lại Tiêu Chính Văn thì ngay cả không gian sau lưng anh cũng bị vô số kiếm khí chém tan tành.

 

Nhưng người tỉ mỉ một chút có thể nhận ra mặc dù thế tấn công của Ngụy Võ Hầu cực mạnh, nhưng cũng chỉ là phá được không gian sau lưng Tiêu Chính Văn mà thôi.

 

Tiêu Chính Văn từ tốn đi tới nhưng lại không hề hấn gì, chứng tỏ Tiêu Chính Văn tránh được tất cả sát chiêu của ông ta chỉ trong tích tắc.

 

“Cậu…”

 

Ngụy Võ Hầu trợn tròn hai mắt, không dám tới tin nhìn về phía Tiêu Chính Văn lẩm bẩm: “Sao có thể?”

 

Đây là kiếm trận hoa sen mà ông ta tiêu tốn tâm huyết cả đời mới nghiên cứu ra, có thể nói đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng tuyệt học của mình trước mọi người.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công đầy tính hủy diệt của ông ta, khiến Ngụy Võ Hầu hoàn toàn tuyệt vọng, càng cảm thấy hoảng sợ từ tận đáy lòng.

 

Tiêu Chính Văn không thèm đáp lời ông ta, mà thong thả đi tới.

 

Thấy Tiêu Chính Văn từng bước ép tới gần, cuối cùng Ngụy Võ Hầu cũng không chống cự nữa, ngửa mặt cười khổ nói: “Trương Sĩ Thành tôi khắc khổ chăm chỉ một trăm năm nay, vốn tưởng rằng có thể đến được bờ bên kia, nhưng không ngờ lại có trận đánh thất bại hôm nay”.

 

Từ khi Tiêu Chính Văn dễ dàng tránh được sát chiêu của ông ta, trận chiến này đã lại không còn gì để đánh nữa.

 

Thực lực giữa ông ta và đối phương chênh lệch quá lớn, đã không phải chỉ cần cảnh giới là có thể bù vào, dù ông ta dùng hết sức cả người thì cũng như vật vô hình với đối phương.

 

Ngay sau đó, Ngụy Võ Hầu bỗng điên cuồng bật cười, đôi mắt lóe lên vẻ hung ác quyết tuyệt.

 

“Cho dù phải chết cũng phải lấy mạng đổi mạng với cậu”.

 

Vừa dứt lời cơ thể Ngụy Võ Hầu bỗng phình to lên gấp mấy lần.

 

“Cho cơ thể nổ tung? Ông dám không? Loại người tham sống sợ chết như ông ấy à, tôi cược ông không dám”, Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.

 

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã biến mất trước mặt Ngụy Võ Hầu.

 

Ngay sau đó, khi Tiêu Chính Văn xuất hiện đằng sau Ngụy Võ Hầu lần nữa, ánh sáng vàng trong tay như một thanh kiếm cực kỳ sắc bén.

 

Sau khi ánh sáng vàng lướt nhẹ qua cổ Ngụy Võ Hầu, trên cổ ông ta lập tức xuất hiện một đường máu cực kỳ rõ.

 

“Không!”

 

Ngụy Võ Hầu bỗng hét lên một tiếng thảm thiết khó tả.