Chiến Thần Bất Bại

Chương 4612



Chương 4612

 

“Ồ, đây là hai đánh một sao?”

 

Một người đàn ông trung niên nói đùa.

 

“Dù hai người họ cùng tấn công cũng chưa chắc là đối thủ của người ta”, người bên cạnh cười nhạo nói.

 

Trưởng lão Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn và Trần Huy Tổ, cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường.

 

“Ông ở đây quan sát là được”, chỉ còn cách chỗ trưởng lão Thanh Dương chừng một trăm bước, Tiêu Chính Văn quay sang dặn dò Trần Huy Tổ.

 

“Vâng!”

 

Mặc dù Trần Huy Tổ cảm thấy không cam lòng nhưng ông ta cũng biết rõ với thực lực hiện giờ của mình, ông ta không thể trả thù cho bố.

 

“Đứng quan sát?”

 

Trưởng lão Thanh Dương cười nhạo nói: “Với thực lực của tôi và cậu, dù chỉ là một chút lực sót lại của tôi thôi cũng không phải là thứ cậu có thể chịu nổi nhỉ? Chỉ một khí lực thôi cũng đủ để giết hắn rồi”.

 

“Ông vẫn nên lo cho mình thì hơn”.

 

Tiêu Chính Văn tự tin nói.

 

“Được”.

 

Nói rồi trưởng lão Thanh Dương đứng lên, khí tức cường giả Thiên Cảnh dâng lên, lập tức hòa làm một với trời đất.

 

“Trước khi đánh, tôi có một câu muốn hỏi ông”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Cái chết của Trần Thế Long ư? Chuyện này không cần nói gì cả, có thực lực thì thắng, không thì bị loại, đây là phép tắc không thay đổi từ xưa”, trưởng lão Thanh Dương khí thế hùng hồn nói.

 

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bố của Trần Huy Tổ và ông là anh em kết nghĩa, hơn nữa còn từng ra tay cứu giúp ông khi ông gặp khó khăn, đúng không?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

 

“Dĩ nhiên nhưng đạt đến cảnh giới của tôi và cậu, ân oán thế gian đã không còn quan trọng nữa, thứ mọi người theo đuổi chỉ có thực lực”.

 

Trưởng lão Thanh Dương thản nhiên nói, không hề lộ ra vẻ áy náy nào.

 

“Nói cách khác sau khi ông đột phá Thiên Cảnh thì vong ơn bội nghĩa, giết cả nhà Trần Thế Huy đúng chứ?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.

 

Nghe anh nói thế, Trần Huy Tổ siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn chằm chằm Thanh Dương.

 

Có thể nói năm đó Trần Thế Long gần như đối xử với Thanh Dương như anh em ruột của mình, nhưng Thanh Dương không chỉ không biết ơn mà còn tàn nhẫn ra tay với nhà họ Trần, tiêu diệt cả nhà họ Trần.

 

“Nếu không nhờ Trần Huy Tổ may mắn thoát chết thì lúc này có lẽ ông ta cũng đã trở thành oan hồn rồi.

 

“Diệt cỏ tận gốc, đây cũng là quy tắc”, Thanh Dương chẳng hề cảm thấy áy náy, thản nhiên đáp.

 

Sau đó lại quay sang nhìn Trần Huy Tổ, cười mỉa nói: “Hôm đó ông cụ nhà họ Trần rất ngạc nhiên, thậm chí đến lúc chết họ cũng không dám tin là tôi giúp họ kết thúc một đời đau khổ”.