Chiến Thần Bất Bại

Chương 4770



Chương 4770

 

Theo ông ta thấy, chỉ riêng thế trận trước mát đã đủ để khiến cho Tiêu Chính Văn phải khiếp sợ!

 

Dẫu sao trên bầu trời của điện Thân Hoàng cũng đều là cường giả tới từ âm phủ, sức ép mà mấy người này bộc lộ ra, ngay cả cường giả Thiên Cảnh cũng chẳng thể chống đỡ nổi!

 

Thấy Tiêu Chính Văn không đáp lời, Trần Thiên Nam lại lên tiếng: “Cậu Tiêu, tôi nể tình cậu từng báo thù giúp cho nhà họ Trần chúng tôi nên mới có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, hôm nay không chỉ có đại diện của các thế gia lớn tới quan sát trận chiến!”

 

“Gòn có mười phán quan và cả mười cao thủ trong âm phủ cũng trà trộn bên trong đám người!”

 

Trần Thiên Nam nói rồi chuyển ánh mắt hướng về phía đám người đông nghịt phía xa!

 

Trận đấu này căn bản không thể là một trận quyết đấu công bäng cho phép Tiêu Chính Văn một đấu một với Tả Phượng Kiều!

 

Mười phán quan và cả mấy người Abe Seimei căn bản sẽ không đơn giản chỉ đứng đó quan sát trận đấu, chỉ cần Tả Phượng Kiều có dấu hiệu bại trận, những người này sẽ đồng thời ra tay để gây khó dễ cho Tiêu Chính Văn!

 

Vậy nên trận chiến ngày hôm nay, thay vì nói là hẹn chiến, chi băng nói là cái bấy chuẩn bị sẵn cho Tiêu Chính Văn ngay từ đầu!

 

Lời của Trần Thiên Nam cũng đang ám thị cho Tiêu Chính Văn, nếu như không thoả hiệp với nhà họ Trần, vậy thì hôm nay anh đừng mơ có thể sống sót rời khỏi nơi này!

 

“Tôi tin rằng cậu Tiêu cũng là một người thông minh, chắc hẳn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác!”, Trần Thiên Nam lại lạnh lùng cười nói.

 

“Cút!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng phun ra một chữ “cút”, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Trần Thiên Nam lấy một lần.

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Tiêu Chính Văn vừa mới nói ra chữ “cút” kia, sắc mặt của Trần Thiên Nam đột nhiên trở nên sa sầm lại, lồng ngực phập phồng lên xuống!

 

“Không ngại nói thật cho cậu biết, nơi này chính là chỗ chôn thân của cậu! Không có sự giúp đỡ của nhà họ Trần chúng tôi, cậu đừng mơ có thể sống sót rời khỏi nơi này!”, Trân Thiên Nam nghiến răng gầm lên đầy bực tức.

 

Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn vốn dĩ đã đi được vài bước đột nhiên dừng lại, khẽ quay đầu nói với Trần Thiên Nam phía sau lưng: “Chuyện sống chết của tôi không phiền tới nhà họ Trần mấy người phải lo lắng!”

 

“Có điều, món quà lớn này của nhà họ Trần mấy người, Tiêu Chính Văn tôi đã ghi nhớ rồi, sau này chắc chăn sẽ còn đáp lẽ!”

 

Tiêu Chính Văn nói ra lời này, sắc mặt của Trần Thiên Nam càng thêm khó coi hơn mấy phần, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu cho răng cậu vẫn còn có sau này sao? Cậu đừng có vui mừng quá sớm!”

 

“Bỏ đi, bố! Việc gì phải so đo với một người sắp chết!”, Trần Thành cũng cười khẩy, nói.