Chiến Thần Bất Bại

Chương 4821



Chương 4821

 

Mà bà ta chính là chủ của vùng đất trời này, cho dù là người sống hay thần hồn, chỉ cần đi vào núi Quỷ Khốc đều bị bà ta dằn vặt, cuối cùng thần hồn cũng tiêu biến.

 

Hàng ngàn năm nay, bà ta dùng cách này để phát tiết oán giận trong lòng.

 

Tiếng đàn thê lương vang lên, gương mặt Bạch Y hiện lên nụ cười rạng rỡ, đối diện bà ta là một người đàn ông trung niên đang đau đớn rên rỉ.

 

Nhưng tiếng rên của hắn lại khiến Bạch Y càng phấn khích hơn, tiếng đàn vang lên, người đàn ông trung niên đó thoáng chốc biến thành vũng máu, sau đó thấm vào lòng đất.

 

Ngay lúc này một luồng sáng ở chân trời lao đến, Bạch Y ngẩng đầu lên, cười nói: “Lại thêm một tên không biết sống chết đến nữa à?”

 

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn xuất hiện trước mặt Bạch Y.

 

“Người phụ nữ được gọi là ma nữ trong âm phủ. Thậm chí trẫm còn không muốn nhìn bà ta thêm một cái”, Lý Thế Hải cực kỳ căm ghét nói.

 

Tiếng ác của Bạch Y gần như đã truyền đi khắp âm phủ, nhưng núi Quỷ Khốc lại là địa bàn của bà ta và Dương Giác Thoái, ngay cả thập điện Diêm Vương cũng phải nể mặt bà ta.

 

“Ồ, lại là một anh đẹp trai à, hôm nay đúng là may mắn”, Bạch Y lấy một tay che mặt, lộ ra nụ cười tà ác.

 

Tiêu Chính Văn không thèm nhiều lời với bà ta, anh giơ lên tay chỉ vào trong không trung.

 

Khí tức đáng sợ đánh thẳng về phía ngực Bạch Y.

 

“Phụt!”

 

Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không có máu văng ra như trong dự đoán, cũng không khiến Bạch Y văng ra xa mà là đâm xuyên qua, Bạch Y còn ngửa mặt lên bật cười.

 

Tiếng cười cực kỳ chói tai, nghe thấy lại càng khiến người ta tê cả da đầu.

 

“Hả?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Y.

 

Dù là Đoạn Đao cũng không đỡ nổi đòn tấn công vừa rồi, nhưng lại không thể khiến Bạch Y bị thương, chắc chắn có nguyên do gì đó.

 

“Ầm!”

 

Tiêu Chính Văn vung một tay lên, một luồng sáng màu vàng đánh ra, sau đó mọi thứ xung quanh đều biến mất.

 

Ngay sau đó đại điện Sâm La như huyết ngục xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Khắp mặt đất là dòng sông máu màu đỏ đậm chảy dưới chân Tiêu Chính Văn, mà xung quanh đều là hỏa ngục đỏ đen, vô số ngọn lửa bao vây núi Quỷ Khốc này.

 

“Bà ta là vợ của Dương Giác Thoái, đời trước Dương Giác Thoái chết do bị đói và lạnh, còn bà ta cũng bị chính chồng mình giết trong đêm tân hôn nên núi Ủy Khốc mà hai người làm chủ là nơi không khác gì địa ngục trong âm phủ cả”.

 

“Người phụ nữ này rất giỏi về thuật ảo giác, tuyệt đối không được sơ suất”.

 

Giọng Lý Thế Hải vang lên, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

 

Lúc này Bạch Y đã xuất hiện cách Tiêu Chính Văn một trăm bước, đang cười tươi hớn hở nhìn Tiêu Chính Văn.