Chiến Thần Bất Bại

Chương 4832



Chương 4832

 

Ngay khi Hạng Vũ chặn được thế tấn công của đám người Tử Cống, đám người Kiếm Thánh cũng nhân cơ hội này lao đến Đế Khư.

 

Ngay cả Kiếm Thị bên cạnh ông ta, cũng chính là ông lão tóc bạc đánh đến chỗ mấy người Tần Lương Ngọc bằng đòn tấn công điên cuồng nghiền ép mọi thứ.

 

Tân Lương Ngọc và mấy người Viên Thiên Cạnh cũng lần lượt ra tay nghênh chiến.

 

Mặc dù mọi người đều đánh hết sức nhưng dù sao cách biệt thực lực giữa hai bên quá lớn, mấy người Tân Lương Ngọc cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, dựa vào đại trận phòng vệ của Đế Khư để ngăn cản đòn tấn công.

 

Dù là thế nhưng lúc Kiếm Thánh đánh một nhát kiếm vô song đến, Tân Lương Ngọc và Từ Huy Tổ cũng đều bị thương.

 

“Phụt!”

 

Tân Lương Ngọc nôn ra máu, Từ Huy Tổ cũng bị kiếm khí đánh văng ra xa, nhưng cũng may được trận pháp bảo vệ giải trừ hơn một nửa sức mạnh mới bảo vệ được mạng sống.

 

Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn bày bố trận pháp phòng vệ với tám Vương Đỉnh xung quanh Đế Khư thì chỉ riêng đòn tấn công này chỉ cũng đã có thể giết hết mấy người Tân Lương Ngọc rồi.

 

Ở một bên khác, Hạng Vũ cũng bị thương nặng, thậm chí đã xuất hiện trạng thái mơ hồ trong thời gian ngắn.

 

Dù sao bây giờ ông ta cũng chỉ là một ý niệm còn sót lại mà thôi, có thể chống đỡ được đến mức này dưới sự bao vây tấn công của đám người Tử Cống đã là kỳ tích rồi.

 

Mặc dù một đòn tấn công chưa thể giết được Tần Lương Ngọc nhưng thế tấn công của Kiếm Thánh và Kiếm Thị ngày càng mạnh, mỗi một kiếm đều có vài người bị thương nặng.

 

Mặc dù gần trong gang tấc, lòng Hạng Vũ cũng nóng như lửa đốt nhưng thuật phân thân không thể cứu vấn được.

 

Thế tấn công của đám người Tử Cống ngày càng mạng, cuối cùng Hạng Vũ vẫn không kiên trì nổi nữa, ngồi bệt xuống đất Trong lúc ý thức mơ hồ, trước mắt ông ta xuất hiện cảnh tượng từng khiến lòng ông ta quặn thát.

 

Một người đàn ông cao lớn lảo đảo đi về quân doanh, khi ông ta về đến lêu thống soái, một người phụ nữ tuyệt thế đã ngã trong vũng máu Người phụ nữ tài hoa đó chính là Ngu Cơ.

 

“Cảm ơn thượng đế đã cho hai ta gặp nhau, nhưng…”

 

Nói đến đây, ánh mắt Hạng Vũ bỗng lóe lên tia quyết tuyệt.

 

Cùng lúc đó bầu trời bỗng xuất hiện một khe hở, Tiêu Chính Văn bước ra đi thẳng đến trên bầu trời Đế Khư.

 

Chỉ một lần bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chính Văn đã nhìn ra được suy nghĩ muốn chết cuối cùng của Hạng Vũ.

 

Nhưng lúc này Hạng Vũ đã suy yếu vô cùng.

 

Sinh khí của ông ta đã không còn lại bao nhiêu, dù một giây sau sẽ tan biến theo trời đất, nhưng cái danh bá vương không thể nào vũ nhục.