Chiến Thần Bất Bại

Chương 5116



Chương 5116

Ngay sau đó, tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất.

“Đây là thuật pháp?” Ngọc Hoành vô thức nói.

Bởi vì từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn chưa từng ra tay, nói chính xác là anh chưa từng ra tay với Chí Thiên và Thiên Hình, mà là đang phát động tấn công vào thành trì của hành lang thời gian.

Nhưng tiếng rồng gầm và tiếng sấm kia không hề đơn giản.

Phương pháp của Tiêu Chính Văn rất giống với thuật pháp, nhưng cũng không giống với thuật pháp thông thường.

Tiêu Chính Văn không có ai làm trung gian, cũng không có thú cưng đi theo, nghĩa là trừ khi Tiêu Chính Văn có thể dùng thuật pháp lên người Thiên Hình và Chí Thiên một cách vô hình.

Nhưng chưa nói đến trên địa cầu không có loại thuật pháp tùy ý này, mà ngay cả ở Chư Thiên Thần Giới cũng không có.

“Lẽ nào thuật pháp của hắn không cần pháp khí, thậm chí cả thú cưng cũng không cần sao?” một vị thiên tài khác ở bên cạnh run rẩy nói.

Hắn đến từ Thiên Kiếm Tông ở Thiên Giới Ngọc La, tên Ngọc Kiếm.

Thiên Kiếm Tông giỏi nhất về thuật pháp, trong hàng ngàn năm qua, hắn đã nhìn thấy và học được rất nhiều loại thuật pháp.

Nhưng không có loại thuật pháp nào có thể thi triển trong vô thanh vô tức như Tiêu Chính Văn.

“Không, đây không phải là thuật pháp, mà là đạo pháp!” ánh mắt Ngọc Kiếm hiện lên vẻ kinh hãi.

Đạo pháp khác với thuật pháp và trận pháp, trên địa cầu, bậc thầy đạo pháp nổi tiếng nhất phải kể đến Lão Quân.

Ngoài ra còn có đệ tử của Lão Quân là Vương Hử.

Nhưng Lão Quân đã mai danh ẩn tích mấy nghìn năm, Tiêu Chính Văn không thể là đệ tử của ông ta, mà đạo thuật của Vương Hử còn không bằng Tiêu Chính Văn.

Lúc Ngọc Kiếm còn đang thắc mắc về đạo pháp của Tiêu Chính Văn, một bóng hình to lớn từ từ xuất hiện trong khoảng không.

Thân rồng khổng lồ nhìn thấy cả vảy cùng đối mắt rồng khiến mọi người đều run sợ.

Cùng lúc đó, trong hư không khẽ chấn động, một tia sáng lóe lên, luồng sức mạnh to lớn đẩy lùi đám người Ngọc Kiếm ra mấy kilomet.

Thiên Hình và Chí Thiên đang đứng trước mặt Tiêu Chính Văn cũng bị đẩy lui ra trăm mét.

Thiên Hình còn chưa kịp định thần lại đã phun ra một ngụm máu lớn.

“Đây…”

Thiên Hình ôm ngực, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ hoài nghi.

Chí Thiên cũng không khá hơn Thiên Hình là bao, mặc dù hắn không phun ra máu, nhưng khí tức cũng trở nên không ổn định, hiển nhiên cũng bị nội thương nghiêm trọng.

Lúc hai người họ kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã tiến lên một bước.

“Bùm!”

Bước chân của Tiêu Chính Văn hạ xuống, Thiên Hình cách xa vài kilomet mở trừng mắt, còn chưa kịp kêu lên, đã bị một luồng sức mạnh vô hình đáng sợ xé nát.