Chiến Thần Bất Bại

Chương 5119



Chương 5119

Một vị thiên tài run rẩy nói.

Hắn là Vạn Phong, đến từ giới Hoa Thiên, ở giới Hoa Thiên, hắn cũng là nhân vật hàng đầu, nhưng sau khi biết được thực lực của Tiêu Chính Văn, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn mất đi sự tự tin.

Thậm chí hắn còn thấy sợ Tiêu Chính Văn từ trong thâm tâm.

“Haiz, xem ra lần này xuyên qua hành lang thời không sẽ không thuận lợi như chúng ta nghĩ!” một vị nữ thiên tài cũng đến từ giới Hoa Thiên thở dài nặng nề.

Vạn Phong nhìn mọi người rồi lại nhìn hành lang thời không, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mọi người khiêm tốn chút đi, nếu không, đám người Ngọc Hoành sẽ là ví dụ cho chúng ta đấy!”

Bọn họ đều là thiên tài một phương, ngày thường vô cùng kiêu ngạo, hành động cũng vô cùng huênh hoang.

Nhưng đó là trong điều kiện thực lực ngang bằng nhau, nghĩa là không ai giết được ai, huênh hoang chút cũng không sao.

Còn tình thế bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, Tiêu Chính Văn đã phá vỡ mọi thế cân bằng, anh một mình giết ba vị thiên tài, bọn họ nào dám cao ngạo nữa.

Lúc này, đám người do Vạn Phong đứng đầu đã mất đi vẻ kiêu ngạo, đối mặt với Tiêu Chính Văn, bọn họ còn không dám nhìn thẳng.

“Mọi người nói xem, nếu Ma Long ở đây thì liệu có thể ngang bằng hắn không?” đúng lúc này, vị nữ thiên tài kia lên tiếng.

Cô ta là người chỉ đứng sau Vạn Phong trong giới Hoa Thiên, trước giờ luôn vô cùng tự tin, nhưng sau khi chứng kiến cái chết của đám người Ngọc Hoành, cô ta đã rất sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cái chết kể từ khi sinh ra.

Đặc biệt là khoảnh khắc Tiêu Chính Văn bước lên đỉnh thành nhìn xuống, cô ta chỉ cảm thấy tính mạng của mình đã nằm ngoài tầm tay.

Dường như một cái nhìn của Tiêu Chính Văn cũng có thể kết thúc cuộc đời của cô ta.

Nhưng may là đối phương không có ý định giết bọn họ, nếu không kết cục của bọn họ chắc cũng không khá hơn đám người Ngọc Hoành.

Cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng này thậm chí còn khiến cô ta từ bỏ ý định chạy trốn.

Đây là sức ép tuyệt đối, càng là sự siêu việt toàn diện.

Dù là tốc độ, sức mạnh hay thủ đoạn, Tiêu Chính Văn kiểu người mà cô ta chưa từng thấy trong đời.

“Ma Long? Ngang bằng e là đề cao hắn quá rồi. Ma Long cũng không thể giết Chí Thiên một cách vô thanh vô tức như vậy!” Vạn Phong lắc đầu, phủ nhận lời cô gái nói.

Trong thành trì lại là một thế giới giống như thiên đường.

Hai bên liễu xanh mơn mởn, núi non bao quanh, suối chảy qua chân, trên cành cây có tiếng chim vàng anh hót véo von.

Mọi thứ ở đây đều rất yên tĩnh và thanh bình, thậm chí còn cho người ta cảm giác đây là một thế giới hòa bình và thịnh vượng.

“Cậu Tiêu, nơi này có vẻ rất khác trong truyền thuyết!” Tần Lương Ngọc nghi ngờ nhìn xung quanh.

Nhìn dòng suối nhỏ chảy dưới chân, còn có cá tung tăng bơi lội.

“Bề ngoài càng yên tĩnh thì lại càng ẩn chứa nhiều quy hiểm!” Viên Thiên Canh nhìn cảnh tượng xung quanh với ánh mắt cảnh giác.