Chiến Thần Bất Bại

Chương 5131



Chương 5131

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người Vạn Phong, chỉ là liếc mắt nhưng đám người Vạn Phong đã sợ tới mức rùng mình ớn lạnh!

“Các vị? Mời các vị mau mau ngồi xuống!” Âu Dương Trí hơi khó hiểu nhìn đám người Vạn Phong.

“Mấy người ngồi đi chứ!” Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía đám người Vạn Phong.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm!

Tiêu Chính Văn không gật đầu, bọn họ sao dám ngồi? Nhưng cứ đứng mãi như vậy, lại thật mất mặt!

Đúng lúc này, một sức ép mạnh mẽ ngập trời giáng xuống, ngay sau đó, một đội bảo vệ gồm hàng chục cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh, chia làm hai hàng, đi vào đại sảnh.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, bước đi mạnh mẽ oai hùng, một tay chắp ra sau lưng bước lên vị trí chính giữa.

Đồng thời, một sức ép không kém gì các vị thánh nhân quét qua bốn phía.

Hiển nhiên đây là một vị cao thủ Chuẩn Thánh cấp ba!

Chỉ riêng khí tức này đã áp chế đến mức mọi người trong đây không thở nổi.

Ông ta chính là vị tướng dũng mãnh số một dưới trướng của thành chủ, tên là La Khai!

Đồng thời, cũng là một trong những chủ nhân của thành Huyền Thiên, trước đây Võ Anh Hào cũng từng giới thiệu người này với Tiêu Chính Văn, người được cho là đệ nhất dũng sĩ cuối thời Nam Bắc Triều!

Với sự xuất hiện của ông ta, bầu không khí ở nơi này đột nhiên thay đổi.

Không giống như đám người Tiêu Chính Văn, bên phía Chư Thiên Thần Giới hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào, ngược lại còn xuất hiện khí tức tốt lành!

“Các vị công tử, La Khai đến muộn rồi, đều tại công việc trong thành bề bộn, nên mới không kịp đón tiếp, mong các vị thứ tội!”

Giọng La Khai như chuông đồng, ôm quyền về phía đám người Vạn Phong.

Đám người Vạn Phong vội vàng ôm quyền trả lễ, đồng thời bởi vì sự xuất hiện của La Khai, bọn họ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó La Khai quay đầu nhìn về phía Võ Anh Hào nói: “Thế tử Võ, thành chủ nhà tôi đã chờ ở phía trước rồi!”

Mặc dù ngoài miệng ông ta nói chuyện rất khách khí, nhưng sự kiêu ngạo trong mắt ông ta đã bộc lộ rất rõ ràng.

Về phần Tiêu Chính Văn, thậm chí ông ta còn lười liếc mắt lấy một cái, đám người Tần Lương Ngọc càng không đáng để ông ta để ý quá nhiều, dù sao trong mắt ông ta những người này, đơn giản chỉ là mấy tấm bia đỡ đạn mà thôi.

Sau khi đi tới chiếc ghế ở chính giữa rồi ngồi xuống, La Khai mới quay đầu nói: “Thế tử Võ, kỳ thật chuyến đi này một mình cậu đến là được, dẫn theo đám người này thì quá dư thừa rồi!”

“Đây là hành lang thời không, không phải địa cầu, cũng không phải vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ cùng lắm cũng chỉ đến nộp mạng mà thôi, chẳng ích gì đối với thế tử cả!”

Trước mặt mọi người trong đại sảnh, La Khai nói ra những lời này không hề kiêng dè, thậm chí sự khinh miệt đám người Tiêu Chính Văn đã không còn che giấu.

Sắc mặt Võ Anh Hào cũng lập tức trở nên khó coi, trầm ngâm một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “La tướng quân, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi!”

“Anh Tiêu cũng không phải là người hầu của tôi, hơn nữa, chuyến đi tới hành lang thời không lần này, ngay cả tôi cũng phải nhờ anh Tiêu chiếu cố”.