Chiến Thần Bất Bại

Chương 625: Hậu chiêu của Binh



Trở thành tiêu bản thí nghiệm của Đường Sửu chắc chắn không phải chuyện vui vẻ gì.

"Quá chậm, tốc độ của các ngươi quá chậm! Chưa ăn cơm à? Đây không phải sở trường của các người ư? Chậm rì rì như vậy, các người là mấy ông già sao?"

"Khống chế vào một điểm! Khống chế vào một điểm! Sao lại gấp gáp như vậy? Thời cơ, phải biết nắm giữ thời cơ, cô tóc đỏ kia, thân là chủ tướng ngay thời cơ cũng không biết nắm bắt, cô bị ngu à?"

. . .

Aya xiết chặt chuôi kiếm trong tay, hận không thể chém gã điên kia thành tám mảnh. Bên cạnh nàng, những người khác đều giận sôi gan mà không dám nói gì. Những người này đều đã bị dày vò tới chết đi sống lại, nhưng không ai dám hoàn thủ.

Vì Tạ Vũ An chỉ huy binh đoàn Vũ Yến vẫn ở bên quán át áp trận, vài kẻ không chịu phối hợp đã bị kéo ra ngoài đánh một trận, giờ vẫn còn thoi thóp bị trêo trên cây gỗ.

Toàn bộ Phấn Hồng Khô Lâu đều là một đám già đời, cực kỳ am hiểu mượn gió bẻ măng. Bị một binh đoàn chính quy võ trang đầy đủ bao vây, ai dám nhúc nhích? Nhóm trang bị vũ khí đầu tiên đã được Từ Ký vận chuyển tới, binh đoàn Vũ Yến từ súng bắn chim đổi sang pháo, sĩ khí phất cao.

Binh đoàn Vũ Yến chứng kiến đám lính đánh thuê Phấn Hồng Khô Lâu bị Đường Sửu đại nhân hành hạ tới chết đi sống lại, trong lòng mừng thầm. Nghĩ tới lúc mình bị hành hạ, đám người này đứng bên quan sát, giờ phong thủy luân chuyển, tới phiên bọn họ đứng ngoài nhìn, càng thêm thoải mái.

Nhiệm vụ Đường Sửu đại nhân giao cho họ là đàn áp, chỉ hận không có thêm vài kẻ không nghe lời. Nào biết Phấn Hồng Khô Lâu ai nấy đều cực kỳ gian xảo, vừa nhìn ra manh mối, lập tức cắn răng khổ sở chống đỡ.

Đám Phấn Hồng Khô Lâu đương nhiên thấy rõ tình thế, dẫu sao cũng phải chịu khổ rồi, chịu khổ dưới tay Đường Sửu đại nhân còn kiếm được chỗ tốt. Rơi xuống tay đám binh đoàn Vũ Yến đang cười trên đau khổ người khác kia, có chịu đòn cũng chỉ là uổng công.

Ngay cả Aya tính khí nóng nảy giờ cũng không đám đối nghịch với Đường Sửu đại nhân.

Yêu cầu của gã điên này thật quá biến thái.

Nàng chưa từng nghĩ màn phối hợp mà Phấn Hồng Khô Lâu thành thạo nhất đến tay gã điên này lại thành một trò chơi mới. Chỉ có điều yêu cầu của gã điên cao tới mức người ta giận sôi.

Khốn kiếp! Hắn coi các nàng là máy móc hay sao?

Sai lệch khi phối hợp không được hơn một phần mười giây, ngay cả vị trí, khoảng cách, tốc độ tiến lên đều có quy định cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ cần sai biệt một chút xíu thôi tất sẽ dẫn tới một loạt mắng chửi gào thét của gã điên này.

Aya chưa từng nghĩ tới lại có một ngày phương thức chiến đấu mà bọn họ quen thuộc lại hoàn toàn thay đổi như vậy.

Càng khiến bọn họ muốn thổ huyết hơn là đối phương đang đem bọn họ ra làm vật thí nghiệm.

"Ha ha, chỗ này ta tính sai, vẫn chưa đạt tới tối ưu."

"Chỗ này là ta thiết kế sai lầm, làm lại, lần này chúng ta làm thế này. . ."

"Chỗ này có một tham số, cần thử nghiệm nhiều lần, mỗi tổ làm hai mươi lần. . ."

"Làm lại!"

. . . 

Thế nhưng nếu hỏi Aya, câu nói nào là ngang ngược không nói lý nhất, vậy câu trả lời chắc chắn là:

"Ta có thể thiết kế sai, các ngươi lại không được lười biếng."

Khi Đường Sửu thẳng thừng nói ra câu này, mọi người đều choáng váng. Không riêng gì Phấn Hồng Khô Lâu, ngay cả Tạ Vũ An và binh đoàn Vũ Yến bên cạnh cũng bị câu nói vô liêm sỉ và vô lại này của Đường Sửu làm cho kinh sợ không thôi.

Người đứng dưới mái hiên. . . 

Binh đoàn Vũ Yến vốn đứng bên cười trên đau khổ của Phấn Hồng Khô Lâu, lúc này cũng chẳng còn tâm trạng đâu xem trò vui. Bọn họ bắt đầu đồng tình với Phấn Hồng Khô Lâu, đặc biệt là nghĩ tới sau này mình cũng phải làm thủ hạ của gã điên này, chỉ nghĩ thôi cũng có cảm giác cuộc sống u ám không ánh sáng.

Thế giới này thật đen tối.

Chuyện binh doanh, Đường Thiên ném thẳng sang cho Đường Sửu, sau đó chẳng buồn quan tâm nữa, không thể lãng phí thời gian được, gã còn rất nhiều mục tu luyện chưa hoàn thành.

Thương Châu.

Từng chiếc thuyền công thành vây quanh Sâm Lâm Kiếm Bảo, tuần tra tới lui, không ngừng bắn ra từng cột sáng khổng lồ. Cột sáng đánh lên lồng phòng ngự của Sâm Lâm Kiếm Bảo, màn sáng nổi lên từng gợn sóng.

Sâm Lâm Kiếm Bảo cũng bắn trả vô số quả cầu ánh sáng, như mưa rơi xối xả.

Thi thoảng lại có thuyền công thành bị đánh nổ, ánh lửa lóe lên trên bầu trời như đóa hoa mỹ lệ.

Bộ Tử Phi sắc mặt nghiêm nghị, cường công như vậy là thảm thiết nhất, đối mặt với một cứ điểm phòng ngự sâm nghiêm như vậy, ngoại trừ cường công không còn biện pháp nào khác. Cứng đối cứng như vậy là dùng vô số mạng người chất chồng lên, cho dù là hắn cũng không có bao nhiêu biện pháp tốt hơn.

Mỗi danh tướng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ đều không muốn chọn phương thức chiến đấu như vậy.

Nhưng chiến trnah luôn rát tàn khốc, nhiều lúc ngươi cũng chẳng có nhiều lựa chọn.

"Sau ba tiếng nữa lồng năng lượng của đối phương sẽ bị đánh tan." Sĩ quan phụ tá đưa ra đáp án tính toán.

Bộ Tử Phi cũng cực kỳ tán thưởng trợ thủ này, tuy nhiều lúc hắn rất ương bương, nhưng lại rất nghiêm túc cẩn thận, như từ khi sinh ra đã vậy. Bộ Tử Phi chưa từng nghi ngờ số liệu mà trợ thủ đưa ra.

Chỉ có điều. . . 

Hắn ngẩng đầu nhìn chiến trường hỗn loạn, thở dài hỏi: "Hôm nay thương vong bao nhiêu?"

"Hơn sáu trăm người, binh đoàn thứ mười hai cùng binh đoàn thứ mười lăm."

Bộ Tử Phi cầu viện Phồn Tinh Châu, khi biết đối phương đã thành lập cứ điểm, Châu chủ tự mình ra lệnh cho thuyền công thành tới, cùng đến với nó làbd thứ mười hai cùng binh đoàn thứ mười lăm. Châu chủ cũng hiểu quân tinh nhuệ như binh đoàn thứ bảy không nên hoang phí tính mạng tại nơi hẻo lánh như vậy.

Công thành chiến mạng đổi mạng như vậy, binh đoàn bia đỡ đạn thích hợp hơn. Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong chốc lát, Phồn Tinh Châu nuôi nhiều binh đoàn bia đỡ đạn như vậy chẳng phải dành cho thời khắc này sao?

Hai binh đoàn tốt thí gia nhập lập tức khiến binh đoàn thứ bảy rời khỏi trận công thành chiến khốc liệt. Binh đoàn thứ mười hai và binh đoàn thứ mười lăm đối mặt với mệnh lệnh bắt buộc của Châu chủ cũng không dáng tiếc mệnh.

Về phần thương vong, chỉ cần trận chiến này thắng lợi, bọn họ còn chưa bị diệt sạch, Châu chủ chắc chắn sẽ không bạc đãi bọn họ, chắc chắn sẽ cho bọn họ bù đắp biên chế. Nhưng nếu bọn họ co vòi không dám chiến đấu, vậy thứ đang chờ bọn họ chính là lửa giận của Châu chủ, đến lúc đó người nhà bọn họ cũng không cách nào thoát khỏi.

Có điều thực lực binh đoàn thứ mười hai cùng binh đoàn thứ mười lắm kém xa binh đoàn thứ bảy, thương vong lập tức gia tăng.

"Công phá lồng phòng ngự của đối phương, thương vong sẽ lên tới bao nhiêu?" Bộ Tử Phi hỏi.

"Ít nhất một ngàn hai trăm người, thậm chí có thể lên tới một ngàn năm trăm người." Sĩ quan phụ tá nói.

"Hai binh đoàn này phế bỏ rồi." Bộ Tử Phi khẽ thở dài.

"Đây là sứ mệnh của bọn họ." Sắc mặt sĩ quan phụ tá vẫn như thường, tác dụng của bia đỡ đạn chính là ở chỗ này, nếu không hàng năm châu chủ bỏ nhiều tiền như vậy làm gì, nuôi nhiều binh đoàn tốt thí làm gì? Binh đoàn bia đỡ đạn chính là để liều mạng, để làm tốt thí.

Phân định thắng thua vĩnh viễn luôn là binh đoàn tinh nhuệ như binh đoàn số bảy, binh đoàn tinh nhuệ tiêu tốn vô số tiền tài mới chế tạo nên này mới là vương giả trên chiến trường.

Bộ Tử Phi không dây dưa trên vấn đề này, ngược lại hỏi: "Mọi người nghỉ ngơi ra sao rồi?"

"Đã khôi phục hoàn toàn!" Sĩ quan phụ tá tinh thần phán chấn: "Chúng ta đã thảo luận xong đường tiến công, chỉ cần lồng phòng ngự tan vỡ, chúng ta có thể thừa cơ giết vào, đoạt lại quyền chủ động."

"Hừ, các ngươi thảo luận con đường tấn công ra sao?" Bộ Tử Phi cười nói, mấy vấn đề chi tiết này hắn thường ném cho sĩ quan thuộc hạ, một là có thể thoát khỏi mấy vụ tính toán linh tinh, hai là cơ hội tốt để rèn luyện những sĩ quan trung tầng.

"Chúng ta tiến hành quan sát và tính toán hỏa lực của quần thể cứ điểm, cuối cùng dưa ra bản đồ phân bố hỏa lực của bọn chúng; phát hiện có ba chỗ hỏa lực yếu kém nhất. Hơn nữa chúng ta đã thôi diễn nhiều lần, phát hiện uy lực quần thể cứ điểm này chưa phát huy được tới 60%. Hơn nữa có một phát hiện rất đặc biệt, sức chiến đấu của bọn chúng đang từ từ gia tăng. Căn cứ theo những đặc thù này, chúng ta suy đoán: đầu tiên trong quần thể cứ điểm rất có khả năng là một đám lính mới, hay có thể nói là có một bộ phận là lính mới. Thứ hai, nhân thủ họ không đủ, đây là kết luận chúng ta đưa ra sau khi thống kê tần suất tấn công ở mỗi khu vực."

Sĩ quan phụ tá sắc mặt kích động, binh đoàn thứ bảy tổn thất trước nay chưa từng có, đám người bọn họ ai nấy nín nghẹn một luồng lửa giận. Để tìm ra sơ hở của đối phương, bọn họ dùng phương pháp đơn thuần ngốc nghếch nhất, bố trí người thống kê ở mọi khu vực.

"Làm tốt lắm." Bộ Tử Phi vỗ vỗ vai sĩ quan phụ tá, sắc mặt vui mừng, đám người này rốt cuộc trưởng thành.

Hai suy đoán này hắn đều sớm phát hiện. Đối phương có rất nhiều người mới, ngay làn tấn công thứ hai hắn đã mơ hồ phán đoán, đến làn tấn công thứ ba hắn đã xác định. Còn vấn đề nhân thủ không đủ là hắn nghiên cứu quần thể cứ điểm sau đó đưa ra kết luận, hiển nhiên uy lực đối phương phát huy được còn kém xa uy lực của quần thể cứ điểm trên lý thuyết.

Hắn có thể tưởng tượng được tình huống trong quần thể cứ điểm, một tướng lĩnh xuất sắc dẫn dắt một bầy gà mờ.

Rầm rầm rầm!

Công kích không ngừng, ánh sáng đủ mọi hình dáng không ngừng đánh lên lồng phòng ngự, tia sáng chói mắt cùng ánh lửa đầy trời hòa lẫn vào nhau.

Ánh chiều tà như máu nhuộm đỏ trời cao.

Chiến đấu đã tới giai đoạn khốc liệt nhất, lồng phòng ngự của quần thể cứ điểm đã mỏng manh như tờ giấy, thuyền công thành vốn chi chít phủ kín khắp nơi giờ cũng chỉ lưa thưa.

Song phương như hai võ giả máu me khắp người, ngươi chém ta một đao, ta đâm ngươi một kiếm, không có lảng tránh, không có đỡ đòn, chỉ có máu tươi bắn khắp nơi.

Chiến đấu hơn chín tiếng liên tục, song phương đều là cung kéo hết đà.

Toàn bộ binh đoàn thứ bảy quan chiến cũng bị chiến trường thê thảm làm cho chấn động không thôi.

"Chỉ còn lại hai trăm người." Sĩ quan phụ tá yết hầu khô khốc, con số thương vong vượt quá dự tính của hắn. Nhìn bốn chiếc thuyền công thành lẻ loi trên bầu trời lung lay như chiếc lá lúc nào cũng có thể rụng xuống.

Một viên đạn ánh sáng uể oải rơi xuống lồng phòng hộ.

Binh!

Lồng phòng hộ của quần thể cứ điểm ầm ầm bể nát, sau khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi là tiếng hoan hô rợp trời.

"Binh đoàn số bảy, tiến lên!"

Bộ Tử Phi không hề do dự, quả quyết hạ lệnh, sau lưng hắn, toàn bộ binh đoàn bay thẳng lên trời, không lưu lại chút lực lượng dự bị!

Trong Sâm Lâm Kiếm Bảo, hương đoàn Bảo Quang ngã trái ngã phải, tiêu hao quá độ khiến tất cả bọn họ rơi vào hôn mê.

"Tới các ngươi rồi!" Binh lơ lửng trên không trung, nhả một ngụm khói, sắc mặt hơi mệt mỏi.

"Tất thắng!" Tỉnh Hào nâng Thánh Huyết Ẩm trên tay trịnh trọng thi lễ với Binh, một ngọn lửa kiều diễm bay thẳng khỏi ngọn tháp, ầm ầm đập lên Tỉnh Hào, hóa thành khói lửa đầy trời, nhanh chóng hóa thành một bộ giáp đỏ sẫm, đại kiếm nộ khải, anh hào trọng ca.

"Xin hãy yên tâm." Hạc mỉm cười cúi người, tháp nhọn bay lên làn khói đen, quấn quanh thân Hạc, hóa thành bộ giáp tao nhã, vài làn khói lượn tới sau lưnG Hạc, hóa thành áo choàng đen, phần phật bay trong gió. Cẩm ý bội kiếm, công tử dạ hành.

"Tất cả một thương đâm chết!" Lăng Húc hừ lạnh, ánh bạc lăng không bay tới, bắn trúng thân thể hắn, chất lỏng bạc nhúc nhích biến ảo ngoài thân, chốc lát đã hóa thành một bộ giáp vảy bạc. Ngân giáp ngân thương, bạch bào dũng nghĩa.

Tiếng hô "giết" rung trời, ba người xuất phát.