Thanh âm trầm thấp từ lồng ngực đội trưởng vang xa, mắt hắn nhìn về phía trước, khuôn mặt rất nghiêm túc.
Hai người hợp tác với nhau nhiều năm, song phương cực kỳ ăn khớp nhịp nhàng. Từ đầu tới giờ, lão Đường chiếm quyền chủ động tuyệt đối, phương diện bố cục và mưu lược, hai người hoàn toàn không có cùng một tiêu chuẩn.
Lão Đường vốn luôn lải nhải cũng an tĩnh lại, hắn cảm thụ được chiến ý đồng bạn thâm trầm tới cực điểm.
Có lẽ lão Đoàn không muốn cô phụ ngọn chiến kỳ kia đi, có lẽ là ở sâu trong nội tâm chiến sĩ cũng chưa từng ngừng niềm tự hào, dù cho vạn năm đã qua, dù cho thổ địa dưới chân không phải phiến thổ địa kia, bầu trời trên đỉnh đầu không phải phiến bầu trời kia.
Lời than thở và lòng kính nể khó giải thích dâng lên trong lòng lão Đường. Hắn không vung tay múa chân giống như thường ngày mà là chủ động nhượng quyền chỉ huy, hắn biết rõ, bản năng chiến đấu của mình còn lâu mới bằng lão Đoàn được.
Lão Đường hiểu rõ, chiến đấu dưới ngọn chiến kỳ này có ý nghĩa với lão Đoàn như thế nào. Binh đoàn Mục Chi Hà phía trước sâm nghiêm nghiêm chỉnh. Trong long hắn thầm khen, không hổ là danh tướng cao cấp nhất thiên hạ.
Lão Đoàn đối địch Mục Chi Hà, sẽ biểu hiện như thế nào?
Hắn có chút hưng phấn, nhưng mà trong nháy mắt liền thu liễm tâm thần. Hắn không có chút coi thường Mục Chi Hà, là không dám.
Khi mới đến Thánh Vực, hắn không cho Thánh Vực đúng điểm nào, nơi đây vũ kỹ lạc hậu, khuyết thiếu biến hóa. Nhưng mà, khi hắn từ từ tìm hiểu Thánh Vực, mới hiểu được Thánh Vực đi một con đường khác, lấy binh đoàn làm chủ đạo. Khi hắn lý giải càng ngày càng nhiều, phần không tán đồng ở trong lòng đối với Thánh Vực tan thành mây khói, trái lại càng thêm kính nể. Lịch sử Thánh vực lâu hơn Thiên lộ nhiều, nội tình bên trong càng thâm hậu hơn xa Thiên lộ, trong năm tháng lâu dài hệ thống binh đoàn đã phát triển đến đỉnh cao.
Nơi đây, mỗi một vị danh tướng đều thân kinh bách chiến, đều là đạp trên một đống thi cốt, mới thành danh.
Mục Chi Hà, có lẽ không phải võ tướng mạnh nhất Thánh Vực nhưng tuyệt đối có tư cách là một trong số đó.
Bọn họ đối địch với một quái vật như thế, áp lực mức độ nào chỉ nghĩ là biết.
Nhưng vào lúc này, Mục Chi Hà dường như chú ý tới động tĩnh bên này, cũng biến thành trận hình chiến đấu. Khí thế chiến trận ở đối diện vì đó biến đổi, khí tức mọi người đều tự nhiên như nhất thể. Quang Minh năng lượng nồng nặc đến cực hạn tự động dịch chuyển trong chiến trận, không có chút nào đình trệ. Năng lượng càng lúc càng nồng đậm, ngưng như thực chất, thân hình binh sĩ, bạch quang như dịch thể biến mất, đó là một mảnh quang hải bạch sắc, quang hải ẩn chứa nguy hiểm và hủy diệt vô tận.
Nếu như Đường Thiên có mặt tại nơi này, nhất định sẽ khiếp sợ vô cùng. Kiếm Quang Ai Minh khúc của Sở La Môn(Solomon) toàn lực phát động, lại thêm hắn thúc đẩy sóng lan, mới đạt được cảnh giới đó, Mục Chi Hà chỉ mới bày trận hình chiến đấu đã dễ dàng thực hiện.
Tiểu Đường sẽ khiếp sợ, lão Đường càng khiếp sợ.
Quang hải ở đối diện, mỗi một tia gợn sóng nho nhỏ, nhộn nhạo lan tràn ra, từ rất nhỏ mà hóa cự hình, lúc đầu vo ve như muỗi, nhộn nhạo bành trướng, liền trở thành trọng lôi. Năng lượng xung quanh binh đoàn Mục Chi Hà đang lấy tốc độ kinh người bị bọn họ đồng hóa.
Lão Đường không phải mới đến Thánh Vực, đắm chìm ở tại Thánh Vực lâu như vậy, hắn nghiên cứu phi thường sâu sắc đối với binh đoàn hệ thống. Nguyên nhân có thể tạo thành cảnh tượng đáng sợ trước mắt chỉ có một, đồng bộ suất, đồng bộ suất 100%!
Trạng thái hoàn mỹ nhất trong lý luận này, đồng bộ suất được cho căn bản không có khả năng thực hiện đã xuất hiện ngay trước mặt mình. Chỉ có đồng bộ suất trăm phần trăm mới có khả năng tạo thành cảnh tượng nhường kia.
Lão Đường cuối cùng minh bạch vì sao Mục Chi Hà đứng đầu Quang Minh ngũ hổ.
Không như bốn người kia chiến công hiển hách, Mục Chi Hà một mực đóng tại Vĩ Dã Quan Châu, không có chiến công gì đáng để khoe. Thế nhưng Mục Chi Hà từ trước đến nay, vẫn đứng đầu Quang Minh ngũ hổ. Ngoại giới rất nhiều người đều không hiểu vì sao, ngay cả dân chúng Quang Minh Châu cũng không minh bạch. Mọi người sẽ lý luận là không có công lao cũng có khổ lao, ít tiếng khiêm tốn, ổn trọng tin cậy các loại, không ai thật tin tưởng, Mục Chi Hà là người mạnh nhất trong Quang Minh ngũ hổ.
Khi lão Đường nhìn thấy đồng bộ suất trăm phần trăm, toàn bộ nghi hoặc đều xong hết.
Mạc Tâm cân đối khó sứt mẻ, Gia Á thủ mạnh nhất, Thu Húc Hoa thiên mã hành không, Câu Thành Văn Đao sắc bén vô song, mỗi người đều chiếu quang mang vạn trượng. Trong đám người này, Mục Chi Hà giản dị tự nhiên, chẳng hấp dẫn chút nào.
Trăm phần trăm đồng bộ suất, đã nói lên tất cả. Chưa từng có ai làm được một điểm này, chưa từng có.
Trọng kiếm không có mũi nhọn, đại xảo không công, trong cảnh giới này, Mục Chi Hà vượt cả bốn người kia!
Sắc mặt lão Đường khẽ biến, hắn cho rằng mình coi trọng Mục Chi Hà cũng đủ rồi, nhưng mà lúc này, hắn mới hiểu được, mình hẵng còn đánh giá thấp đối phương. Ở trong chiến đấu, đánh giá thấp đối phương, tuyệt đối là một sai lầm nguy hiểm.
Hắn không nhịn được nhìn thoáng qua lão Đoàn, hắn tin tưởng thứ mình có thể nhìn ra được, lão Đoàn cũng nhất định có thể nhìn ra. Lão Đoàn trong phương diện chỉ huy tác chiến, xông pha chiến đấu có thể dễ dàng nghiền áp lão Đường. Luận thông minh, lão Đoàn còn lâu mới bằng hắn, hắn cũng tốn hao vô số tâm lực với binh đoàn, trình độ đột nhiên tăng mạnh. Nhưng tà môn nhất là cứ thực chiến đối kháng, hắn luôn luôn bị lão Đoàn đánh cho hoa rơi nước chảy.
Dẫn binh chiến tranh, lão Đoàn lợi hại hơn mình, lão Đường hiểu lắm.
Đôi mắt hắn nhìn thấy, một đôi mắt hừng hực lửa.
Trong bạch quang, Mục Chi Hà lạnh lùng nhìn thật sâu binh đoàn đối diện, hắn vốn muốn phái người dò hỏi, không ngờ đối phương vậy mà lại bày trận hình chiến đấu. Hắn không chút nào do dự, cũng bày trận hình chiến đấu đối lại.
Đánh xong rồi nói tiếp, hiệu quả càng tốt.
Tâm thần Mục Chi Hà không dao động, khuôn mặt phủ đầy phong sương tỏ ra lãnh đạm, hắn đứng ở đầu đội ngũ, vững như bàn thạch.
Binh đoàn đối diện, giá Song Tử Tọa Vương hình dạng cổ quái cũng đứng ở hàng đầu. Điều này khiến Mục Chi Hà tán thưởng mấy phần, không phải toàn bộ võ tướng đều có dũng khí, có năng lực đứng ở trận tiền. Có thể thấy thực lực của đối phương không tầm thường, rất tự tin, nhưng đối với Mục Chi Hà mà nói, cũng chẳng có khác biệt gì.
Song Tử Tọa Vương hắc bạch phân minh chậm rãi trầm eo, bốn cánh tay chậm rãi rút đao với tốc độ như nhau.
Phía sau nó, toàn bộ cơ quan khôi lỗi, đều đồng loạt thực hiện một động tác, rút đao.
Sàn sạt sạt.
Bốn ngàn thanh đao từ từ được rút ra cùng một tốc độ, thân đao ma sát với vỏ đao, tạo thành thanh âm xen lẫn rung động khó mà nói rõ bằng lời khuếch tán ra bốn phía.
Có chút ý tứ, Mục Chi Hà hơi hơi nheo con mắt, hắn có thể cảm thụ rất rõ, khí thế đối phương đang biến hóa. Làm hắn có điểm bất ngờ hơn là khu vực hắn khuếch trương khống chế năng lượng bị ngăn chặn. Nơi biên giới năng lượng, vừa mới khống chế được liền bị rung động quỷ dị ảnh hưởng, mất đi khống chế.
Khuếch trương đồng hóa năng lượng bị ngăn chặn, Mục Chi Hà cũng không để ý.
Khu vực khống chế không phải càng lớn càng tốt, năng lượng cũng không phải càng nhiều càng tốt, hắn hiểu đạo lý này từ lâu rồi.
Đao ra khỏi vỏ.
Rung động quỷ dị tiêu thất, âm thanh sàn sạt sạt tiêu thất, chiến trường tĩnh lặng.
Hai nghìn cơ quan khôi lỗi, giống như hai nghìn bức tượng, tư thế giống nhau như đúc.
Dáng chồm hổm, thân nghiêng về phía trước, hai tay mở ra như cánh, hai thanh trường đao nắm ngang trong tay.
Song Tử Tọa Vương có bốn cánh tay, tư thế hơi hơi khác nhau, hai cánh tay vươn ra, một đao giơ lên cao, một đao buông xuống ở trước người, mũi đao hướng xuống phía dưới.
Trong lòng Mục Chi Hà hiện lên một cảm giác nguy hiểm.
Ân, cái này là?
Nhưng vào lúc này, thanh âm trầm thấp hữu lực phá tan yên tĩnh.
"Nam Thập Tự binh đoàn!"
Phải tiến công rồi?
Khuôn mặt Mục Chi Hà không biểu tình, Nam Thập Tự binh đoàn? Dường như đã từng nghe ai nói ở đâu rồi, hắn mơ hồ có chút ấn tượng. Chắc là một binh đoàn không quá nổi danh, Mục Chi Hà cũng không quá để tâm, Thánh Vực có quá nhiều binh đoàn, làm sao có thể nhớ kỹ như vậy.
Hơn nữa, điều này không quan trọng. Ở trong con mắt hắn, đối phương là binh đoàn gì không trọng yếu, người thắng sẽ là hắn.
Dù cho đối phương là danh tướng, dù cho đối phương là bốn hổ kia.
Đây mới là Mục Chi Hà, dưới bề ngoài giản dị tự nhiên, giấu long kiêu ngạo ở chỗ sâu nhất.
Con mắt hờ hững như thần linh, không có chút dao động.
"Xông lên!"
Rống giận khàn cả giọng, xen lẫn tia rung động. Mục Chi Hà có hơi bất ngờ, thực lực của đối phương không tầm thường, vậy sao vào lúc này xuất hiện dao động tình cảm?
Oanh!
Mặt đất run lên, mặt đất dưới chân tựa như một mặt trống thật lớn, bị gõ một cái mạnh bạo.
Con ngươi Mục Chi Hà hơi co lại.
Hai nghìn bàn chân cơ quan thanh đồng rất nặng nện xuống mặt đất, không mảy may sai lầm, chuẩn xác như một người. Chuẩn xác khiến ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối, tốc độ và trọng lượng, khiến chỉ một giẫm chân vô cùng đơn giản cũng cực kỳ uy lực không gì sánh bằng.
Vô số vết rách như mạng nhện lan tràn ra bốn phía, bụi bặm vung lên che phủ bầu trời.
Khóe mắt Mục Chi Hà thậm chí thoáng nhìn thấy ngọn núi xung quanh bị ảnh hưởng, vô số đá vụn rầm rầm rơi xuống.
Nhưng tiêu điểm ánh mắt hắn lại nhìn chằm chặp vào bộ Song Tử Tọa Vương hắc bạch kia.
Thật nhanh!
Chỉ là một giẫm chân, tốc độ đột nhiên gia tăng rất nhiều, thân hình lao ra khỏi bụi bặm bốc lên kia trở nên có chút mơ hồ.
Ân? Trong tầm mắt Mục Chi Hà, xuất hiện một điểm đỏ, đó là mũi đao cao tốc lướt qua không khí sản sinh ma sát kịch liệt, hình thành vùng siêu nhiệt độ cao, mũi đao bị thiêu đỏ. Nhưng mà sau một khắc, điểm đỏ dày đặc chi chít rơi vào tầm mắt hắn.
Rầm rầm rầm!
Mỗi một bước đều kinh thiên động địa như thế, hai ngọn núi hai bên không ngừng sụp đổ, tảng lớn tảng lớn đá núi bùn đất kèm theo bụi bặm khắp bầu trời, rầm rầm cuồn cuộn đổ xuống.
Ánh mắt Mục Chi Hà không có chút dao động.
Điểm đỏ rực lan dọc theo thân đao với tốc độ kinh người, lan tràn đến bàn tay, cánh tay thanh đồng.
Bỗng nhiên, Mục Chi Hà chú ý đến, hai thanh đao một trên một dưới thẳng chắc của Song Tử Tọa Vương không biến đỏ, trái lại sáng lên quang mang thanh sắc. Mà thân thể cơ quan khôi lỗi khác cũng sáng lên quang mang thanh sắc.
Cảm giác nguy hiểm ở trong lòng Mục Chi Hà càng ngày càng mãnh liệt, thanh trường kiếm tiêu chuẩn phủ đầy vết thương trong tay kia đặt ở trước mặt, biểu tình trên mặt cuối cùng cũng có một tia biến hóa.
Bên trong Song Tử Tọa Vương, khuôn mặt lão Đoàn không biểu tình, thân thể hắn lại không chịu khống chế mà hơi hơi run rẩy.
Thực sự là cảm giác quen thuộc a...
Rất nhiều ký ức tiêu thất ở sâu trong linh hồn chợt run rẩy rồi đột nhiên nổi lên.
"Đội trưởng, xin lỗi, ta, ta thật học không hiểu, ô ô..." Thiếu niên nức nở, vai co lại.
"Đã nói trước cho các ngươi, thiên phú của ta rất lợi hại. Đội trưởng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa chiêu này phát dương quang đại! Uy uy uy, các ngươi tỏ ra gì đây, coi thường ta sao?" Thiếu niên đỏ bừng cả mặt.
...
Tiểu quỷ... Mọi người...
Đến đây, tiểu quỷ, xem Thanh Hồng Thập Tự Liêm của ta!
Đến đây, mọi người, xem Thanh Hồng Thập Tự Liêm của ta!
Sinh cơ tịch lieu ở trong lòng bị ma diệt vạn năm, hắn hô lớn, rống giận, điên cuồng mà hô hoán, gào thét, vang vọng.
Trống rỗng, không ai đáp lại.
Hắn hồn nhiên như chưa cảm giác, khuôn mặt phủ đầy phong sương kia vô cùng nghiêm túc.
Cứ từng lần từng lượt, hướng vào cái tâm trống không một, hướng vào trống không không có đáp lại này, hướng vào cái từ lâu mất đi tiêu thất này, phí công la hét, giống như trước như vậy.