Ngay từ đầu Đường Thiên đã nhìn chằm chằm đại trưởng lão, ánh mắt hắn không rời đại trưởng lão chút nào, ở trong mắt hắn, đại trưởng lão mới là địch nhân trọng yếu nhất. Hắn không cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người, hắn biết vậy sẽ dễ dàng khiến cho đại trưởng lão cảnh giác.
Hắn biểu hiện rất bình tĩnh, ngay cả khi A Tín nói chuyện với Hồn tướng, hơn phân nửa sự chú ý của hắn đều ở trên người đại trưởng lão. Một trận chiến này là hung hiểm trước đó chưa từng có, sự chú ý của Đường Thiên cũng tập trung trước đây chưa từng có. Kinh lịch chiến đấu phong phú nói cho hắn biết, tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cơ hội lúc nào cũng có khả năng xuất hiện, thường thường chợt lóe lướt qua, nếu không tập trung chú ý, dù cho cơ hội xuất hiện cũng không chụp bắt nổi.
Khi hắn phát hiện đại trưởng lão bị A Tín hấp dẫn, lập tức ý thức được, đây là một cái cơ hội tuyệt hảo.
Âm thầm ra hiệu bằng ánh mắt cho Cát Trạch và Phù Chính Chi, Thần Trang binh đoàn lặng lẽ vận chuyển.
Đường Thiên ở trong Kiếm qua lốc xoáy được đến gia tăng lên thật lớn, nhất là sự lý giải của hắn đối với pháp tắc có tăng lên về bản chất. Điểm này, trong nháy mắt đầu tiên khi Đường Thiên liên hệ với Thần Trang binh đoàn thì phát giác ra biến hóa.
Trước đây, chiến thuật hắn chuẩn bị cho Thần Trang binh đoàn, tương đối mà nói khá là khô khan đông cứng, chỉ là các loại pháp tắc chiêu thức tổ hợp lắp ráp.
Bây giờ trong mắt Đường Thiên, những chiến thuật này đều vô cùng thô ráp.
Thức Tỉnh thần trang hoàn toàn mới có lực khống chế bay vọt so với trước đây, cái này cũng giúp Đường Thiên có khả năng khống chế Thần trang tăng lên cực lớn.
Hắn chuẩn bị cho đại trưởng lão chính là chiến thuật số 9, chiến thuật công kích đơn thể khoàng cách xa cường đại nhất của Thần Trang binh đoàn.
Binh đoàn vừa vận chuyển, trong mắt Cát Trạch liền hiện lên một chút vẻ hoảng sợ.
Chiến thuật số 9 là một loại chiến thuật bọn hắn huấn luyện nhiều nhất, hắn tự nhiên rất quen tay. Nhưng mà cảm thụ lần này khác hẳn. Bình thường hắn cần phải chú ý tập trung cao độ, cực kỳ chú ý sự kết nối với các đội hữu. Các loại năng lượng khác nhau nối tiếp và chồng lên, là điểm khó nhất của chiến thuật số 9. Trong đó bất cứ một bước sai lệch trong một phần trăm giây liền có khả năng làm cho uy lực giảm mạnh. Vì nối tiếp chuẩn xác, bình thường bọn họ phải ăn một ít vị đắng mới luyện đến tình trạng tương đối thuần thục. Nhưng dù cho như vậy, ở trong chiến đấu bọn họ cần phải tập trung hoàn toàn tinh thần, bằng không bất cứ một điểm sơ sẩy gì đều có khả năng dẫn đến sắp thành lại bại.
Nhưng mà lần vận chuyển này, Cát Trạch cảm giác mình tựa như được một bàn tay vô hình lặng yên thúc đẩy đi tới trước, vô cùng lưu loát tự nhiên. Làm cho hắn giật mình hơn nữa chính là pháp tắc chi lực của hắn đang không ngừng lướt qua, hoàn toàn không chịu hắn khống chế. Nếu như không phải hắn hoàn toàn tín nhiệm Đường Thiên vô điều kiện, hắn hẳn phải sợ hãi.
Khả năng khống chế của Đại nhân hiện tại vậy mà lại đã cường đến tình trạng này sao?
Hắn cảm thấy quá bất khả tư nghị*. *không thể tin nổi
Nhưng, năng lượng hắn đưa vào đã vượt xa năng lượng chiến thuật số 9 bình thường cần phải có. Nhiều năng lượng như vậy, đại nhân xử lý như thế nào? Bất cứ một loại chiến thuật nào đều không phải cứ nhiều năng lượng là tốt, không những không phải nhiều hơn tốt hơn, mà trái lại sẽ có rất nhiều hạn chế.
Năng lượng quá lượng, đối với chiến thuật mà nói chỉ là phá hư.
Nhưng mà khiến hắn trợn mắt há mồm chính là hắn mắt mở trừng trừng nhìn năng lượng có thuộc tính khác nhau cuồn cuộn không ngừng tụ tập chồng chất lên nhau. Toàn bộ quá trình giống như mây bay nước chảy, không có chút ngưng trệ nào. Nếu như không phải Cát Trạch phi thường quen thuộc với những năng lượng này, hắn nhất định sẽ cho rằng những năng lượng này là đồng căn nguyên, vô cùng hòa đồng. Nhưng mà khi huấn luyện, hắn biết rõ giữa những năng lượng khác thuộc tính này là cuồng bạo cỡ nào. Chỉ mỗi khiến chúng nó chồng lên, bọn họ bị nổ khiến cho toàn thân bám đầy bụi đất.
Trong lúc bất ngờ, hình thức cố định trong huấn luyện lâu dài đã bị phá vỡ như thế, Cát Trạch bị khả năng khống chế không thể tưởng tượng của Đường Thiên hù dọa khiến cho ngây người. Không riêng gì Cát Trạch, toàn bộ đội viên Thần Trang binh đoàn đều bị thủ đoạn đột nhiên của Đường Thiên hù dọa mất rồi.
Cát Trạch bỗng nhiên nhíu mày, trong lòng hắn luôn có cảm giác mình đã bỏ sót thứ gì đó trọng yếu.
Chờ chút!
Con mắt Cát Trạch sáng ngời, hắn biết rõ mình đã bỏ sót cái gì, năng lượng dao động! Vậy mà hắn lại không cảm thụ được năng lượng dao động! Hắn suýt nữa thét thất thanh chói tai, điều đó không thể nào thế được! Nhiều loại năng lượng khác nhau chồng chất, làm sao mà không có dao động?
Thế nhưng là, chính hắn hoàn toàn không cảm thụ được năng lượng dao động!
Toàn bộ pháp tắc chi lực của đội viên đều bị lấy đi hoàn toàn, chúng tụ tập thành một cái mũi tên nhỏ trên đầu ngón tay Đường Thiên. Mũi tên nhỏ này hoàn toàn khác với mũi tên hình thành trong chiến thuật số 9, bình thường, mũi tên màu sắc óng ánh, có băng văn và huyết lưới đỏ sậm, trong huyết lưới có quang cát và diễm văn. Cái mũi tên nhỏ trước mắt này giống như một luồng khói đen biến thành khiến mọi người tràn đầy hiếu kỳ xen lẫn mong đợi.
Bọn họ chưa thấy chiến thuật số 9 như vậy, cũng chưa từng thấy tiểu tiễn chiến thuật số 9 như vậy.
Đường Thiên không lập tức công kích, mà là kiên trì chờ đợi cơ hội.
Đại trưởng lão hoàn toàn bị chiến đấu đại quy mô của binh đoàn phía dưới hút sự chú ý, nhân số hai bên đông đảo, thực lực đại binh đoàn đều phi thường tinh nhuệ như vậy trực tiếp giao phong là cực kỳ hiếm thấy.
Lão đại của song phương đều là võ tướng phi thường xuất sắc, bọn họ đều có thể dùng đủ phương thức đặc thù trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ, binh đoàn linh hoạt tựa như cánh tay, bộ phận thân thể của bọn họ vậy. Các loại chiến thuật phối hợp khiến người ta hoa cả mắt, chiến thuật đối kháng đang trình diễn với tiết tấu kinh người.
Tô Phỉ bắt đầu rơi xuống hạ phong, điều này không làm cho đại trưởng lão cảm thấy bất ngờ, nhưng rơi xuống thế hạ phong nhanh như thế khiến lão ta cảm thấy bất mãn, lão ta cảm thấy Tô Phỉ hiển nhiên còn không đủ sức để quản lý hệ thống võ tướng của mình.
Không nghi ngờ gì về thiên phú của Tô Phỉ, năng lực xuất chúng, nhưng có không ít nhược điểm. Tỷ như tài năng chỉ huy xuất chúng, nhưng kinh nghiệm chỉ huy chiến đấu ít đến thương cảm. Một là kinh nghiệm thực chiến ít, một nữa thì là kinh nghiệm chỉ huy đại binh đoàn ít. Quang minh kỵ sĩ đoàn hiếm khi nhận nhiệm vụ chiến đấu nên kinh nghiệm thực chiến tự nhiên là ít. cho tới nay Tô Phỉ đều đảm nhiệm chức đội trưởng Quang Minh kỵ sĩ đoàn. Quang minh kỵ sĩ đoàn là tiểu binh đoàn mấy trăm người, đại binh đoàn mấy vạn người Tô Phỉ chưa từng chỉ huy.
Mà đối thủ A Tín vô luận là thực chiến hay là chỉ huy đại binh đoàn chiến đấu đều có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, vô cùng tinh tế. Tô Phỉ lộ ra bất cứ một kẽ hở nhỏ gì đều sẽ bị hắn nắm bắt, từng chút bị đối phương mở rộng ưu thế.
Hơn nữa tố chất binh sĩ song phương cũng có chênh lệch rất lớn.
Binh sĩ của Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm về mặt thực lực, kinh nghiệm đều không thể so sánh với đám Hồn tướng Nam Thập Tự binh đoàn này. Dù cho bọn họ có Thánh viêm bổ sung, nhưng mà vẫn bị áp chế đến không ngẩng nổi đầu.
Nhìn đi, chỉ dùng mỗi một chiêu kia thôi.
Đại trưởng lão âm thầm lắc đầu, phí nhiều sức lực như vậy, cục diện tốt vẫn bị đối phương áp chế, xem ra mình còn cần tìm mấy võ tướng già dặn hơn. Tô Phỉ còn quá non nớt, không chịu nổi trách nhiệm lớn.
Cũng may còn có hậu chiêu, đại trưởng lão mỉm cười, Quang Minh ấn ký trên trán đột nhiên biến sáng lên.
Phanh!
Trong hỗn chiến, một gã binh sĩ của Thánh viêm binh đoàn đột nhiên nổ tung, hóa thành một chùm Thánh viêm kim sắc xen lẫn một vệt đỏ sậm, dị thường yêu dị. Một gã Hồn tướng Nam Thập Tự binh đoàn ở gần bị Thánh viêm ám hồng nhiễm phải.
Động tác của binh sĩ này đột nhiên khựng lại, Thánh viêm đỏ lừ rót vào thân thể hắn.
Một cái Quang Minh ấn ký nhàn nhạt lấp lóe trên trán binh sĩ, trên mặt binh sĩ hiện lên vẻ giãy dụa. Từ quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời bay xuống một đạo Thánh viêm, Thánh viêm quấn lên thân thể binh sĩ kia, Thánh viêm bắt đầu như sinh trưởng, quang kén đỏ tươi lan tràn đến đầu gối binh sĩ.
Bang bang phanh, từng cái Quang minh Hồn tướng Thánh viêm nổ tung, hóa thành từng chùm Thánh viêm đỏ sậm.
Trong nháy mắt chiến trường liền nhiễm tảng lớn đỏ sậm quỷ dị.
Quầng sáng Thánh viêm ở trên đỉnh đầu bùng lên quang mang, Thánh viêm cuộn trào mãnh liệt từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Khóe mắt A Tín muốn nứt ra, hắn không ngờ rằng đại trưởng lão vậy mà lại lấy thân thể binh sĩ của mình làm vũ khí. Bắt đầu từ ngày hắn gia nhập vào binh đoàn, mọi người đều quan ái với nhau, sau khi hắn trở thành võ tướng thì rất bảo vệ binh sĩ dưới trướng mình. Hắn chưa từng nghĩ, vậy mà lại có người nhẫn tâm dùng binh sĩ dưới trướng mình làm vũ khí công kích địch nhân như thế.
Ở trong cảm nhận của đại trưởng lão, những người này không đáng kể chút nào, ở trong lòng lão ta, đại khái không có người không thể hi sinh đi.
"Ngủ Yên chi hải!"
Tiếng Đường Thiên nhắc nhở vang lên trong lỗ tai hắn, A Tín rồi đột nhiên giật mình một cái, thoát ra khỏi phẫn nộ, trong lòng có chút xấu hổ, tại thời điểm chiến đấu mình vậy mà lại bị phẫn nộ che mờ con mắt, thực sự là không nên.
Lập tức A Tín ý thức được chỗ tốt từ đề nghị này của Đường Thiên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: "Bất Tử kiếm!"
Ông, tiếng kiếm vang lên, Bất Tử kiếm bay vào trong tay A Tín, Ngủ Yên chi hải màu đen từ dưới chân A Tín lan tràn ra. Khí tức quen thuộc trong nước biển màu đen lập tức làm cho binh sĩ bị nhiễm Thánh viêm màu đỏ sậm an tĩnh lại, Quang Minh ấn ký trên trán bọn họ dần dần nhạt đi.
Đỗ Khắc bỗng nhiên xuất hiện như u linh ở phía sau đại trưởng lão, nhưng mà đại trưởng lão như thể đã sớm phát hiện, một bàn tay vỗ về phía sau với góc độ quỷ dị .
Vừa mới xuất hiện, Đỗ Khắc đối diện một chưởng này thì sắc mặt khẽ biến, pháp tắc lĩnh vực toàn lực mở ra.
Oanh!
Âm thanh bùng nổ thật lớn, khiến mỗi người tại chiến trường đều bị chấn động.
Lực lượng kinh khủng tuyệt luân, thân thể Đỗ Khắc chấn động, mắt hoa lên không kịp phản ứng lại, bùng, hắn bị mạnh mẽ đập lên mặt đất, chỉ còn thấy một cái hố to.
Tất cả mọi người trên chiến trường bị một chưởng này của đại trưởng lão hù dọa, thậm chí xuất hiện một khoảng dừng lại.
Mặt đám người Cát Trạch soạt một cái biến trắng, đó là Đỗ Khắc a, Tội Vực đệ nhất nhân a, vậy mà lại bị người vỗ một cái trực tiếp chui xuống mặt đất, cái này...
Đại trưởng lão nhìn Đường Thiên một cái, khuôn mặt tỏ ra mỉa mai, lão ta không tiếp tục để ý nữa mà giơ cánh tay phải lên. Một đạo hỏa trụ Thánh viêm từ trên trời giáng xuống, bao phủ bàn tay lão ta, nối tiếp lão ta với quầng sáng Thánh viêm trên bầu trời.
Quang Minh ấn ký trên trán Đại trưởng lão trở nên sáng ngời, khí thế toàn thân đột nhiên tăng vọt.
Thánh viêm đỏ sậm nguyên bản bị Ngủ Yên chi hải không ngừng thôn phệ bùng lên quang mang, lại chiếm cứ quyền chủ động, huyết kén lại lần nữa bắt đầu sinh trưởng.
Đỗ Khắc giãy dụa từ bên trong hố sâu bò ra, hắn lau máu tươi bên mép. Lần đầu tiên hắn bị chật vật như thế, thụ trọng thương như thế, pháp tắc lĩnh vực của hắn dưới một kích cuồng bạo như thế xuất hiện vết rạn. Đại trưởng lão xác thực đáng sợ, bên trong thân thể hắn tựa như ẩn chứa một cái hải dương cuồng bạo, Đỗ Khắc lần đầu tiên nếm lực lượng kinh người như thế.
Nhưng, tưởng dễ dàng đánh bại mình, không dễ như vậy a.
Thiên Huệ lườm Đường Thiên ở xa xa một cái, nàng thực sự quá hiểu Thiên ca ca. Lâu như vậy vẫn chưa động thủ, quá không phù hợp tính cách Thiên ca ca, vậy chỉ có một khả năng, Thiên ca ca đang chờ đợi cơ hội.
Tuy rằng không biết Thiên ca ca chuẩn bị sát chiêu gì cho đại trưởng lão, nhưng mà chỉ cần biết rằng Thiên ca ca đang chờ đợi cơ hội là được.
Ánh mắt Thiên Huệ quan tâm chiến trường, đầu óc thủy chung bảo trì lãnh tĩnh, dù cho đại trưởng lão dùng chiêu thức ác độc như thế, nàng cũng không có chút kích động nào. Toàn bộ chiến trường hiện lên rõ ràng ở trong mắt nàng, nơi tự bạo nhiều nhất là khu vực đan xen giữa song phương.
Đại trưởng lão vì có thể làm ô nhiễm nhiều hơn binh sĩ, cố ý khiến phòng tuyến kéo dài. Kể từ đó, trận hình của bản thân bọn họ liền bị ép dẹp.
"Ngươi từ nơi đó cắt vào, sau đó xung kích hướng bên trái, chỉ cần tạo ra một lỗ hổng, còn lại giao cho A Tín, hắn sẽ lợi dụng tốt. Trận hình của đối phương sẽ nghiêng về hướng A Tín, ngươi thử vòng lại, cắt xéo vào từ hậu tâm Tô Phỉ."
Nàng thấp giọng phân phó Tiểu Nhiên, ngữ khí lãnh tĩnh khẳng định, khiến người ta tin phục. Chiến đấu tầng này nàng không có biện pháp tham gia, nếu như suất đội xung kích còn phải khiến mọi người phân tâm chiếu cố mình.
"Hậu tâm Tô Phỉ?" Tiểu Nhiên có chút không hiểu, nơi đó không phải phòng thủ rất dày đặc sao.
"Đúng!" Thiên Huệ nghiêm chỉnh nói: "Ta chú ý tới thói quen của Tô Phỉ, nàng ta thích bảo hộ bên sườn, cách ứng đối rất chính thống. Cho nên nàng ta nhất định sẽ dùng chủ lực ứng đối A Tín, nàng phải chia sẻ áp lực cho đại trưởng lão. Vì vậy đây là cơ hội cho ngươi, ngươi cắt vào hậu tâm Tô Phỉ là có thể công kích ảnh hưởng đại trưởng lão. Nhớ kỹ, một chiêu, chỉ có một chiêu. Không nên gần người, không nên lưu lực, công kích xong lập tức hồi triệt, không được do dự. Nhớ kỹ không?"
"Nhớ kỹ!" Tiểu Nhiên gật đầu lia lịa, người khác có lẽ sẽ nghi ngờ với chỉ lệnh như vậy, nhưng Tiểu Nhiên thì không.
Nàng đã không còn kiên nhẫn, phía trước đánh đến mức kịch liệt như thế, nàng không thể tham chiến chính là đang bị dày vò.
"Chú ý an toàn." Thiên Huệ căn dặn.
Đường Thiên tỏ vẻ như thường, vừa rồi thần sắc mỉa mai của đại trưởng lão, hắn thấy rất rõ ràng. Nhưng mà song phương chỉ vừa mới bắt đầu đánh cờ, tựa như đại trưởng lão biết rõ hắn đang chờ đợi cơ hội đưa ra một kích trí mạng, đại trưởng lão đã sớm chú ý tới sát chiêu trong tay Đường Thiên.
Điểm khác biệt chính là đại trưởng lão cảm thấy mình khống chế được cục diện, chỉ cần phòng bị đối phương đánh lén là được. Trong những người này duy nhất có thể tạo ra uy hiếp cho lão, đó là Đường Thiên.
Mà Đường Thiên cũng đang cho rằng phe mình chiếm cứ ưu thế, bởi vì hắn có đồng bạn, hơn nữa hắn tín nhiệm đồng bạn của mình.
Tiểu Nhiên xung phong không khiến cho đại trưởng lão quá chú ý, hiện tại hơn phân nửa tinh thần của lão ta đặt ở tù binh Hồn tướng của đối phương và phòng bị Đường Thiên. Đối với những Hồn tướng này lão đã sớm nhỏ dãi ba thước, không tiếc hi sinh Hồn tướng của phe mình để nỗ lực cướp đoạt quyền khống chế những Hồn tướng này. Chỉ là khiến lão ta bất ngờ chính là lực lượng của Ngủ Yên chi hải mạnh hơn lão ta tưởng tượng, lão ta không thể không tốn hao nhiều hơn lực lượng để áp chế Ngủ Yên chi hải.
Tiểu Nhiên xung phong phi thường thuận lợi, lực xung kích của nàng cường đại hơn A Tín nhiều, hơn nữa Hồn tướng cận vệ bên người nàng thực lực cũng cường đại hơn rất nhiều so với binh sĩ Hồn tướng phổ thông của Nam Thập Tự binh đoàn.
Quả nhiên, tất cả giống như tiểu thư dự liệu.
Nhìn thấy trận hình của Tô Phỉ bị A Tín kéo lệch, Tiểu Nhiên không có bất cứ do dự gì, dẫn cận vệ Hồn tướng, lặng lẽ mở một vòng lớn.
Khắp toàn bộ chiến trường, Tiểu Nhiên tựa như nhỏ bé trong suốt, không có ai chú ý nàng. Đối thủ của Tô Phỉ là A Tín, đại trưởng lão phòng bị chính là Đường Thiên, ngoại trừ Đường Thiên vậy cũng chỉ là Đỗ Khắc còn có chút uy hiếp, về phần Tiểu Nhiên, trong con mắt đại trưởng lão là kiện chiến lợi phẩm hoàn mỹ.
Khi Tiểu Nhiên dẫn cận vệ Hồn tướng đột nhiên đâm vào hậu tâm Tô Phỉ, đến gần đại trưởng lão, lúc này mới khiến cho Tô Phỉ và đại trưởng lão cảnh giác.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Tiểu Nhiên đột nhiên hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng: "Sát!"
Trảm mã đao trong tay tụ tập lực lượng toàn thân, ầm ầm chém ra!
Ở phía sau nàng, một trăm hai mươi vị Hồn tướng đồng thời chém ra.
Một trăm hai mươi đạo đao mang chìm vào đao mang của Tiểu Nhiên, giống như một vầng trăng lạnh, bắn nhanh tới đại trưởng lão.
Nếu như Đường Nhất có mặt tại nơi đây, hắn nhất định sẽ nhận ra, đó là trọng mâu xung phong mà hắn rất am hiểu. Nhưng mà ở trong tay Tiểu Nhiên, chiêu trọng mâu xung phong này lại không có chút khí tức khói lửa nào.
Đao mang vẫy ra, Tiểu Nhiên nhớ kỹ tiểu thư căn dặn, nhìn cũng không nhìn, quay đầu cuồng chạy.
Sắc mặt Đại trưởng lão đột nhiên trầm xuống, công kích như vậy lão ta tự nhiên không để vào mắt, ở trong mắt lão, đám người Tiểu Nhiên tựa như con kiến hôi. Thế nhưng không ngờ, con kiến hôi vậy mà lại chủ động công kích lão, còn để bọn họ tiến tới khoảng cách gần như thế. Đúng vào thời khắc mấu chốt lão đang cướp đoạt quyền khống chế, đáng chết!
Phế vật Tô Phỉ này!
Đại trưởng lão đè nén nổi giận trong lòng, nhìn đạo đao mang giống vầng trăng lạnh kia, con mắt lão ta một mảnh băng hàn.
Lão ta vung cánh tay trái lên, đang chuẩn bị xuất thủ, bỗng nhiên thấy hoa mắt.
Là Đỗ Khắc vừa mới bò ra từ hố sâu, nhìn qua hơi thở thoi thóp lại đột nhiên xuất thủ.
Đại trưởng lão chỉ cảm giác mình như thể trong một thế giới kỳ quái, khắp nơi trước mắt đều là các loại quầng sáng đủ màu sắc, cái lỗ tai ông ông rền rĩ, các loại thanh âm kỳ quái tràn ngập lỗ tai lão ta.
Sắc mặt Đại trưởng lão đại biến, ảo cảnh!
Có thể lĩnh ngộ pháp tắc lĩnh vực, Đỗ Khắc sao là một người ngu ngốc? Vừa rồi thụ thương liền lập tức minh bạch mình sai lầm về sách lược, lực lượng trong cơ thể đại trưởng lão cực kỳ kinh khủng, mình cứng đối cứng với đối phương, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đã như vậy, sao không tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu?
Lực lượng trong cơ thể Đại trưởng lão tuy rằng kinh khủng, nhưng mà lão ta lĩnh ngộ pháp tắc không cao.
Hơn nữa Đỗ Khắc rất rõ ràng, mình hoàn toàn không cần biện pháp có lực sát thương, chỉ cần khiến đại trưởng lão phân thần.
Đỗ Khắc lập tức nghĩ đến ảo giác, một trong những biện pháp hữu dụng nhất đối với sơ học giả. Trình độ của Đỗ Khắc cao bao nhiêu, ảo giác mà hắn biết không chỉ liên quan đến quang pháp tắc, còn có cả thanh âm pháp tắc, không gian pháp tắc vân vân.
Đại trưởng lão lập tức trúng chiêu.
Hoàn toàn không có bất cứ phòng bị gì, đại trưởng lão thất kinh, vô thức ngăn cản ánh đao Tiểu Nhiên, vừa điên cuồng thúc đẩy Thánh viêm, thôn phệ pháp tắc liên quan tới ảo giác.
Vào thời điểm này, Đường Thiên cuối cùng động thủ, động tác hắn cực nhanh, không có bất cứ kẻ nào thấy rõ ràng.
Đại trưởng lão đột nhiên dừng lại động tác, chính giữa Quang Minh ấn ký trên trán lão ta đột nhiên có thêm một cái lỗ cỡ ngón tay.
Lão ta không chút động đậy, hỏa trụ Thánh viêm trên cánh tay phải phình cái vỡ tan.
Bang bang phanh!
Huyết kén quấn trên thân binh sĩ dồn dập tan vỡ.
Tô Phỉ dừng lại, Quang Minh ấn trên trán nàng bỗng nhiên phóng ra quang mang chói mắt, trán binh sĩ khác của Binh đoàn Hồn tướng Thánh viêm đều bùng lên quang mang, bọn họ như bị dính định thân pháp, đứng yên tại chỗ không động đậy.
Sắc mặt Đường Thiên bỗng nhiên đại biến: "Chạy mau!"
Đám người A Tín Đỗ Khắc trên chiến trường lập tức phản ứng, sắc mặt đại biến, xoay người bỏ chạy.
Đại trưởng lão không ngờ rằng, mình vậy mà lại thua ở trên tay một chiêu ảo giác, nhưng mà các ngươi cũng không thắng được...
Rõ ràng cảm thụ Thánh viêm trong cơ thể đang không khống chế được, lão ta muốn cất tiếng cuồng tiếu, nhưng thanh âm gì cũng thốt không nổi.
Oanh!
Một đoàn quang mang chói mắt tỏa ra từ phía sau mọi người, đám người Tô Phỉ còn không kịp nổ tung liền bị quang mang chói mắt thôn phệ.
Sắc mặt Đường Thiên đại biến, không chút do dự xòe rộng hai bàn tay, vô số pháp tắc tuyến đan xen trong không trung, chúng điên cuồng sinh trưởng tựa như dây leo, hóa thành một bức tường pháp tắc. Hắn thúc đẩy Thức Tỉnh thần trang đến cực hạn, quang mang trong suốt theo pháp tắc sáng lên, bức tường ánh sáng dựng lên che ở phía sau bọn họ.
Đang cuồng chạy bỗng nhiên trong lòng Thiên Huệ có cảm ứng, đột nhiên quay đầu lại, khi nàng nhìn thấy Đường Thiên mở rộng hai tay bên trong bức tường ánh sáng, hệt như con bướm trong hổ phách, đầu nàng bùm một cái, toàn bộ huyết sắc trên mặt trong nháy mắt tuột đi không còn một mảnh.
"Không..."
Tiếng la tê tâm liệt phế bị vô tận quang mang thôn phệ.
[Tựa truyện bắt đầu dịch từ 1/4/2013 đến ngày 29/9/2015 vẫn còn khoảng năm chục chương 585-636 chưa được dịch. Nhóm dịch thay đổi nhóm trưởng rất nhiều lần Luyện Khí tiểu tử, Tuệ Hiền, ykzforever rồi tới bạn ducbv, nhiều lần đứt quãng một thời gian dài. Truyện được chuyển từ nhóm Phàm Nhân Tông ra nhóm Bất Bại Chiến thần rồi nhóm Chiến Thần. Hy vọng với tựa truyện tiếp theo, nhóm Chiến Thần hoạt động sôi nổi hơn, rút ngắn thời gian hoàn thành hơn.]
----- oOo -----
Năm năm sau.
Bây giờ Tinh Phong thành đã trở thành đầu mối then chốt liên thông Thiên lộ và Thánh Vực, phạm vi thành thị mở rộng ra không biết lớn hơn trước đây biết bao lần. Nhưng mà Tinh Phong thành chân chính phồn vinh có liên quan với nữ vương bệ hạ. Ba năm trước sau khi nữ vương bệ hạ thống nhất Thánh Vực Thiên lộ, bệ hạ liền di cư đến Tinh Phong thành.
Nghe nói bệ hạ lúc nhỏ đã từng lưu lại tại Tinh Phong thành, tình cảm đối với nơi đây thâm hậu.
Biệt cung của bệ hạ tại Tinh Phong thành là trên ngọn núi tại ngoài khu thành cũ, phong cảnh tại ngọn núi kia bình thường, không biết vì sao bệ hạ độc ái nơi này.
Thiên Huệ ngồi ở trên tảng đá, nâng cằm, nhìn xa xa. Năm đó mỗi đêm tối, hắn đều tới nơi này tu luyện cơ sở vũ kỹ. Trước lúc nàng ly khai Tinh Phong thành, cũng như vậy, ngồi ở trên tảng đá này, ngon lành mà nhìn hắn khua vẫy mồ hôi như mưa.
Nàng an tĩnh ngồi như thế, biết ánh nắng chiều đã bị đêm tối nuốt hết, nàng mới đứng dậy trở lại biệt cung.
An tĩnh ăn xong cơm tối, nàng như thường ngày, đi tới băng thất.
Bên trong Băng phòng, chỉ có một cái băng quan, một vị thiếu niên an tĩnh nằm ở bên trong.
Thiên Huệ an tĩnh mà nhìn kỹ cái khuôn mặt quen thuộc này, Đỗ Khắc nói trong cơ thể hắn còn lưu lại một tia sinh cơ, nàng đang đợi hắn tỉnh.
Cũng như thường ngày, nàng ôn nhu mà kể việc nhà: "Thiên ca ca, ngươi chừng nào thì tỉnh lại? Ngày mai là sinh nhật của ngươi rồi đấy, bọn họ đều sẽ đến đây a. Ngươi đã nhiều năm không thấy bọn họ rồi, hiện tại mọi người đều rất lợi hại a, ngươi mau mau tỉnh lại đi. Bằng không, ngày mai tiểu Húc Húc chắc chắn sẽ nói đánh ngươi thành như cẩu..."
Một thanh âm mơ hồ mang theo sự mờ mịt phẫn nộ vang lên trong băng quan.
"Đánh ta thành như cẩu? Mấy ngày không trừng trị, cái đứa này khẩu khí đã ngông cuồng như thế sao? Không được, cái khẩu khí này không thể nhịn..."